Tổng Tài Cuồng Vợ

Đừng quên hợp đồng


trước sau

Mặc Tây Quyết nhìn dáng vẻ thất vọng của Ngôn Tiểu Nặc, cười lạnh: “Ngôn Uyển Cừ, đừng quên hợp đồng cô đã ký

Một câu nói kéo Ngôn Tiểu Nặc về với thực tại, cô lấy tay lau khô nước mắt, lạnh lùng nói: “Giấy bản thân là anh ép tôi ký! Không có người phụ nữ nào muốn bị giam cầm trong lâu đài này cả đời! Mặc Tây Quyết, anh cho rằng tôi bằng lòng ở bên cạnh anh sao?

Sắc mặt Mặc Tây Quyết trầm xuống, sự tức giận trong ánh mắt hắn chớp mắt được châm ngòi: “Ngôn Uyển Cừ, giờ cô thấy bản thân uất ức lắm sao? Lúc đầu ở khách sạn Hoàng Gia, chính cô chủ động trèo lên giường tôi! Mặc Tây Quyết tôi không phải là người đàn ông cô có thể chọc vào!”.

"Nếu không phải là anh bảo tôi đi, thì làm sao tôi đi!” Ngôn Tiêu Nặc hét lớn, nước mắt lại chảy tiếp.

“Cô đâm xe của tôi vào lan can, còn nhảy xuống, Ngôn Uyển Cừ, là cổ động vào tối trước, nếu không thì tôi sao có thể tìm được cô!" Mặc Tây Quyết lạnh lùng châm biếm.

Ngôn Tiêu Nặc không nói lên lời.

Đúng, đều là nghiệp do Ngôn Uyển Cừ tạo ra, nhưng cô chả qua chỉ là người bị oan, ngoài việc âm thầm chịu đựng tất cả, cô còn có thể nói gì, làm gì được?

Nghĩ vậy, nước mặt cô chảy xuống càng dữ dội hơn.

“Đủ rồi, không được khóc!” Mặc Tây Quyết bị nước mắt của cô làm cho lòng dạ rối bời.

Ngôn Tiểu Nặc như không nghe thấy lời của hắn, cứ đứng đó.

Mặc Tây Quyết nhìn dáng vẻ của cô, lửa giận chớp mắt tan biến, nắm cổ tay cô kéo ra ngoài, Ngôn Tiểu Nặc bị hắn làm đau: "Anh Mặc, anh buông tôi ra, buông tôi ra..."

“Không phải là cô rất muốn rời khỏi đây sao?" Mặc Tây Quyết kéo thẳng cô đến cửa chính, hung hăng hất cổ tay cô ra: "Cô đi đi!”

Ngôn Tiêu Nặc bị hắn hất cổ tay suýt ngã, bám vào tường mới đứng vững được, cô đứng ở đó nói: "Anh nói gì cơ?”

Mặc Tây Quyết không nói lại lần hai, chỉ xoay người, lạnh lùng ra lệnh: “Đóng cửa!”

Mấy cô giúp việc không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn sắc mặt Mặc Tây

Quyết còn đen hơn cả ban đêm thì bọn họ đành đóng cửa lại.

m thanh đóng cửa lạnh lẽo như đâm vào tim cổ vậy, đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc trân trần nhìn bóng lưng của Mặc Tây Quyết.

Gió buổi đêm thổi vào chiếc áo gió đen trên người hắn, chân dài, vai rộng, eo nhỏ, một bóng lưng đẹp như vậy mà lại lạnh lẽo khó gần.

Giây trước còn hỏi sao mình lại khóc, giây sau hắn đã ném mình ra ngoài cửa rồi.

Cũng giống như năm đó, cô bị gia đình cậu không cho vào nhà, cảnh này sao mà giống đến vậy.

Chỉ là không có bà ngoại bên cạnh. Ngôn Tiểu Nặc nhếch khóe miệng, muốn cười nhưng không cười được, cô không mở lời cầu xin Mặc Tây Quyết giữ mình lại, không phải là bản thân muốn rời khỏi đây từ lâu rồi sao? Giờ Mặc Tây Quyết để cô đi, cô nên vui mới đúng.

Ngôn Tiểu Nặc xoay người, gió đêm thổi vào

vạt váy, cô ôm lấy bả vai đi ra ngoài, tóc dài buông xõa hỗn loạn trên vai.

Mặc Tây Quyết tức giận đi đi lại lại trong phòng khách, cô gái này lại dám chê chỗ hắn!

Bao nhiêu phụ nữ muốn vào, chỉ có cổ là không muốn, lại còn khóc um lên như thế. Một người phụ nữ chủ động trèo lên giường hắn, hắn cho cô nhiều như vậy đã là rất coi trọng cô rồi.

"Chết tiệt!" Mặc Tây Quyết trầm giọng mắng, chân đá lật cải ghế gỗ đàn hương, hắn hận bản thân giờ mà vẫn còn nhớ đến cô.

Trong đầu thoáng qua dáng vẻ cô ấy khóc, dáng vẻ tuyệt vọng và yếu đuối, hắn đột nhiên nhớ ra, bây giờ đang là buổi tối!

Sức khỏe cô mới hồi phục, Phó Cảnh Thâm dặn dò phải dưỡng bệnh cho tốt, ngộ nhỡ cảm lạnh..

“Người đâu, mở cửa!” Mặc Tây Quyết hét lớn. “Vâng” Cô giúp việc nhanh chóng mở cửa.

Mặc Tây Quyết mở cửa xông ra ngoài, nhưng lại thấy trước cửa trống không, không thấy bóng dáng cô ấy

đâu.

Cô gái này không đi thật chứ? Hắn chỉ muốn dọa cô một chút mà thôi, không muốn đuổi cô đi thật.

“Duy Đức! Duy Đức!” Mặc Tây Quyết gọi Duy Đức một cách điên cuồng. “Cậu chủ, sao vậy ạ?” Duy Đức vội vã có mặt.

“Đi tìm cô ấy, xem camera, điều xe đi tìm cô ấy!" Mặc Tây Quyết mất bình tĩnh hét lớn, đêm muộn như này, mình cô ấy có thể đi đâu?

Cô ấy có gặp nguy hiểm gì không?

Mặc Tây Quyết nghĩ đến việc Ngôn Tiểu Nặc Có thể gặp nguy hiểm càng không thể bình tĩnh, hắn đẩy vệ sĩ ra, tự mình lái xe đi tìm.

Chiếc Bugatti Veyron lao đi với tốc độ ánh sáng.

Ngôn Tiểu Nặc đi trên con đường bên ngoài lâu đài, trên người không có gì, chỉ có thể dựa vào đôi chân rời khỏi đây.

Dưới ánh đèn đường rực rỡ, từng đội từng đôi tình nhân đang đi dạo, có cả ba mẹ dẫn con đi chơi, chỉ có cô là đơn độc một mình đi trên con đường dài không thấy điểm đến.

Sẽ không có ai tìm cô, sẽ không có ai lo lắng cô Có gặp nguy hiểm hay không, sẽ không có ai nói với cô nhà đâu.

Cô chả có gì, giống như con cún đáng thương.

Đi đến khi mệt, cô liền ngồi bên vệ đường, người qua đường nhìn cô với nhiều ánh mặt khác nhau, cô vùi đầu xuống hai chân của mình.

Đột nhiên, một chiếc xe vô cùng đẹp và sang trọng chân trước mặt cô, Mặc Tây Quyết mặc áo gió đen mang theo chút lạnh lùng đi về phía cô,


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện