'’Làm sao vậy?” Mặc Tây Quyết nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của cô, anh nhẹ giọng nói: “Sợ sao?”
“Có một chút.” Mặc dù nói như vậy nhưng mà sự căng thẳng và sợ hãi ở trong lòng cô lại rất nhiều.
Diện kiến thái tử ngoại quốc, đó là đại diện cho hình tượng của quốc gia.
“Vậy em có phải học tập các nghi thức gì không?” Đột nhiên Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Gặp anh ta em nên nói cái gì? Làm cái gì?
Mặc Tây Quyết nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của cô liền ôm cô vào lòng cười nói: “Em chỉ cần chào hỏi là được rồi"
“Sao mà được.” Ngôn Tiểu Nặc tròn mắt: 'Dù gì người ta cũng là thái tử.”
“Thái tử thì làm sao?” Mặc Tây Quyết nhướng mày:
“Dù sao thì em cũng chỉ cần chào hỏi anh ta một câu là được rồi, những cái khác em không phải lo.”
“Nhưng mà em cùng anh tới đó mà, người ta sẽ không nói anh không có ký luật chứ?” Ngôn Tiểu Nặc lo lắng nói.
“Anh sẽ nói là em yêu anh” Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết phát sáng: “Nghĩ cho anh, lo lắng cho anh như vậy hả"
Lông mi của Ngôn Tiểu Nặc run rẩy: "Nói linh tinh cái gì vậy, em chỉ là một nhân viên tốt thôi.”
“Một nhân viên tốt là không được giấu diếm gì với cấp trên của mình, vì em không thành thật cho nên anh phải trừng phạt em.” Mặc Tây Quyết đè thấp âm thanh xuống, đôi mắt của anh sâu thảm.
“Em đang nói chính sự với anh.” Ngôn Tiểu Nặc phát hiện cơ thể của anh có điều thay đổi, nên đẩy anh ra.
“Đây chính là chính sự mà” Mặc Tây Quyết nói như điều tất nhiên, sau đó đè cô xuống ghế sô pha.
Ngôn Tiểu Nặc không nhớ bản thân mình được Mặc Tây Quyết ôm trở về phòng ngủ như thế nào nữa. Cô chỉ nhớ lúc bản thân tỉnh dậy, thì Mặc Quyết đã tắm rửa xong hết rồi, đang đứng chải đầu.
Mái tóc màu nâu sẫm lộn xôn, mỗi một sợi như một sợi vải sa lanh mềm mại. Khuôn mặt đẹp trai với những góc cạnh như đá cẩm thạch trắng sáng và đôi mắt như bị ngâm trong nước đang nhìn bản thân.
Ngôn Tiểu Nặc méo mó miệng, mới sáng sớm đã sắm sửa đẹp trai như vậy làm gì.
“Dậy đi, ăn sáng rồi chúng ta quay trở về thành phố S” Mặc Tầy Quyết nói, sau đó kéo cánh tủ quần áo tìm quần áo.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức đứng dậy đi tắm rửa, cô không muốn làm lỡ hành trình của anh.
Sau khi cùng nhau sắp xếp mọi thứ thì bọn họ bước lên máy bay quay trở về thành phố S.
Nhưng mà lần này không trở về biệt thự Hằng An, Ngôn Tiểu Nặc trở lại lâu đài lúc trước.
“Thời gian này em sẽ sống ở đây: Mặc Tây Quyết xoa đầu cô: “Sống ở căn phòng lúc trước, em nghỉ ngơi đi”
Ngôn Tiểu Nặc vẫn cảm thấy ở đây có chút âm u.
Mặc Tây Quyết nhìn ra tâm tư của cô, vẻ mặt của anh có chút không được tự nhiên: “Tòa lâu đài phía sau...”
Ngôn Tiểu Nặc run rẩy.
“Bị anh phá bỏ rồi” Mặc Tây Quyết ho nhẹ một tiếng.
“Phá rồi sao?”
“Ừm”
“Tại sao?”
“Em không thích ở đây chẳng phải là do tòa nhà đó sao? Cho nên anh phá nó đi xây thành một hoa viên.”
Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc phát sáng: “Hoa viên sao? Vậy em muốn đi xem”
Mặc Tây Quyết thở nhẹ một hơi, cuối cùng cô cũng không còn gương mặt đau khổ nữa, chỉ cần là những gì mà cô yêu cầu thì anh sẽ lập tức thực hiện.
Ở trong hoa viên trông rất nhiều cây hạnh, rõ ràng là được chuyển từ nơi khác tới, ở trên cây còn những chiếc lá vàng chưa rụng.
Nhìn màu sắc tươi sáng như vậy, trên mặt của Ngôn Tiểu Nặc nở nụ cười.
Mặc Tây Quyết hôn lên tóc của cô, nhẹ giọng nói: “Ở bên đó có nước suối được lấy từ ngọn núi xuống, ở bên trong có nuôi cá. Ở bên cạnh có cần câu cá, em có thế câu cá nướng ăn.”
Ở trên đầu truyền tới hương
thơm mát và độ ấm của anh, giọng nói dịu dàng ấm áp giống như một hồ nước truyền qua tim, cô cảm thấy rất xúc động.
“Cảm ơn anh, Mặc Tây Quyết” Tay của cô năm chặt lấy tay của anh: “Em rất vui”
"Vậy thì được” Mặc Tây Quyết hôn lên mặt cô: “Có muốn đi chơi không?”
Trong lòng của Ngôn Tiểu Nặc vẫn đang treo việc chính ở trong đó, làm gì còn tâm tư đi chơi? Cô lắc đầu nói: “Không cần đâu, em quay trở về phòng nghỉ ngơi một lúc, rồi sau đó anh nói cho em biết em phải chú ý những cái gì?"
“Không cần phải căng thẳng như vậy đâu” Mặc Tây Quyết và cô đi ra khỏi hoa viên, sau đó quay trở về phòng.
Quản gia Duy Đức đưa quân áo phải mặc trong buổi tiếp đón thái tử mà ngày mai phải mặc tới, Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy quần áo và ở trong phòng mặc thử.
Áo khoác màu xanh nhạt, ở phía trên khảm những viên trân châu màu trắng sữa, trâm cài màu xanh đậm trông thật sang trọng và thanh lịch. . Truyện Nữ Phụ
Đây rõ ràng là quần áo dành cho những dịp trang trọng.
Tây trang của Mặc Tây Quyết là màu xanh xám. Khiến cho anh trông có vẻ bớt lạnh lùng hơn nhưng lại khó mà tiếp cận anh. Lúc anh không nói chuyện sẽ cho người khác cảm giác thận trọng.
Sau khi thử xong quần áo, quần áo được đem đi cất. Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy mệt mỏi, tắm rửa xong liền leo lên giường ngủ.
Mặc dù nói ở trên máy bay cũng có thể ngủ, nhưng mà không thể nào thoải mái bằng việc ngủ ở nhà.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Ngôn Tiểu Nặc ăn sáng xong, dưới sự giúp đỡ của nhà tạo hình, cô được
trang điểm và làm tóc, mặc lên bộ quần áo mà tối hôm qua đã thử, cùng Mặc Tây Quyết đi tới tập đoàn Đế Quốc.
Ở xung quanh tập đoàn Đế Quốc có vệ sĩ và cảnh sát vũ trang bảo vệ nghiêm ngặt, những người không liên quan thì sẽ không được tới gần một bước.
Ngôn Tiểu Nặc vừa mới xuống xe, thì một đoàn xe hùng mạnh của hoàng gia xuất hiện trong tầm nhìn.
Các phương tiện truyền thông và nhà báo không dám manh động dưới sự răn đe của súng đạn, do đó chỉ có thể chụp ảnh và quay video theo quy định.
Ngôn Tiểu Nặc đứng bên cạnh Mặc Tây Quyết, bà chủ Toàn Cơ không tới cùng với bọn họ do đó cô chỉ có thể một mình đối diện.
Lòng bàn tay toát ra mồ hôi, Ngôn Tiểu Nặc cố gắng khiến bản thân mình trở nên bình tĩnh, tự nhủ với bản thân không nên căng thẳng.
“Thái tử Carter, nhiệt liệt chào mừng anh đến Trung Quốc, đến với tập đoàn Đế Quốc” Thái độ của Mặc Tây Quyết khiêm tốn không hống hách, giọng nói điềm tĩnh ung dung.
Thái tử Carter một thân tây trang màu trắng, đôi mắt màu xanh lộ ra ý cười: “Cậu hai nhà họ Mặc không cần phải khách sáo như vậy đâu. Mẹ của tôi và mẹ của anh từng là bạn tốt của nhau, cho nên anh và tôi cũng coi như là bạn bè.”
Mặc Tây Quyết hơi gật đầu, làm một tư thế lịch sự: “Thái tử nói đúng, mời”
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đi theo, chuyện gì đang xảy ra vậy, vốn dĩ cơ hội để chào hỏi cũng không có mà.
Thảo nào Mặc Tây Quyết vẫn luôn bảo cô không cần lo lắng.