"Cậu là?" Ngôn Tiểu Nặc nhìn nam sinh đỡ mình, cậu vóc dáng cao lớn, nhìn dịu dàng, làm cho người khác có cảm giác ấm áp.
Nam sinh cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc: “Tôi tên Lục Đình, cậu tên gi?"
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Mình tên Ngôn Uyển Cừ. Sắp vào lớp rồi, mình về trước đây, cám ơn cậu."
Lục Đình nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt luôn dịu dàng hòa nhã lóe lên tia kinh ngạc.
Ngôn Uyển Cừ, cô ấy họ Ngôn... vẻ mặt Lục Đình như đang suy nghĩ, không biết cô ấy có quen cô hay không?
Ngôn Tiểu Nặc vào lớp, ngồi vào vị trí của mình, nhưng cô lại phát hiện, mình vừa đến các bạn đang cười bỗng lập tức im bặt.
Cô không biết tại sao, cũng không để ý, chỉ ngồi xuống chờ vào lớp.
Lúc này, nữ sinh vốn dĩ ngồi cạnh cô liền chạy đến lấy sách của mình rồi chuyển đến vị trí khác ngồi, bàn cô ngồi chỉ còn lại mình cô.
Cô không để ý, tiếp tục ghi chép, bỗng nhiên trên quyển vở xuất hiện một bóng người.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, nhìn thấy nữ sinh va vào cô ở nhà vệ sinh, cô nghi hoặc nhìn nữ sinh đang cúi người nhìn mình.
"Ngôn Uyển Cừ đúng không?" Ngữ điệu của nữ sinh vô cùng bất nhã.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, hờ hững trả lời: “Cậu có việc gì à?"
"Chỗ ngồi này là của tôi, cậu tránh ra” Nữ sinh cao giọng nói, Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy phía sau là một đám nữ sinh, tất cả đều đang nhìn cô.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn ngồi đó, không động đậy gì: “Ở đây có bao nhiêu chỗ ngồi, câu có thể chọn bừa lấy một chỗ."
"Rầm" một tiếng, nữ sinh đập tay lên bàn bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc: “Tôi chỉ muốn ngồi chỗ này, cậu tránh ra."
Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ: “Chỗ này có gì tốt?"
"Cái tôi thích không cần cậu bình luận, thức thời thì nhanh đi đi." Sắc mặt nữ sinh càng dữ hơn.
Ngôn Tiểu Nặc cười lạnh: “Cái thái độ của cậu làm tôi nhớ đến một thứ cũng như vậy.”
Nữ sinh kia vô thức hỏi: “Thứ gì?"
Ngôn Tiểu Nặc hờ hững trả lời: “Ruồi nhặng”
“Ngôn Uyển Cừ, cô nói gì?" Nữ sinh bị chọc giận, giơ tay về phía Ngôn Tiểu Nặc, đám nữ sinh phía sau cũng theo đó mà lên.
"Dừng tay!"
Đột nhiên có tiếng nam sinh truyền đến, quay đầu lại nhìn, sao lại là Lục Đình.
"Học trưởng Lục.”
Ngôn Tiểu Nặc thấy nữ sinh đang làm ầm ĩ lên với mình bỗng chốc không còn khí thế.
Lục Đình nói: “Trần Đình Đình, sắp vào lớp rồi, chờ lát cô giáo vào nhìn thấy mấy đứa như này sẽ không vui đâu."
Trần Đình Đình hung hang trợn mắt với Ngôn Tiểu Nặc, cuối cùng không nói gì, quay về chỗ mình ngồi, lúc này mới coi là dừng hẳn.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói với Lục Đình: “Cảm ơn anh Lục."
Nụ cười của cô như ánh dương bên ngoài cửa sổ, đẹp nhưng không chói lóa, đặc biệt là đôi mắt như hoa đào, làm người khác không rời mắt được.
Lục Đình lại cảm thấy hình như mình đã nhìn cái gì không nên nhìn, lập tức xoay người đi, đứng trên bục giảng.
"Thông báo cho mọi người một tin, bảy giờ tối mai tại khách sạn Giang Thành Đình Viện, đại học S và học viện quý tộc tổ chức buổi liên hoan hữu nghị của tân sinh năm nhất.”
Cậu vừa nói xong, tất