Ngôn Tiểu Nặc nhìn tin nhắn hủy vé, thời gian chính là tối ngày hôm kia, lúc cô còn đang ngủ.
Ngôi biệt thự Hằng An, trừ Mặc Tây Quyết ra thì còn ai có thể vào được?
Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt điện thoại, qương mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà trở nên đỏ ửng.
Phó Cảnh Dao không hiểu tình hình, nhìn biểu cảm gấp gáp của Ngôn Tiểu Nặc thì rất lo lắng, hỏi: “Cậu không sao chứ? Đừng vội”.
Đừng vội, cô làm sao có thể không vội được chứ?
Mặc Tây Quyết cái tên khốn đáng chém chăm ngàn nhát ấy! Hôm nay tốt nhất đừng để cô nhìn thấy anh ấy, nếu không cô không vo anh thành một nắm thì cô không phải họ Ngôn!
“Ê, hai người rút xong vé chưa hả? Xong rồi thì lui ra một chút được không?”
Người ở phía sau thấy hai người bọn họ đứng ở máy rút về mà không làm gì thì bắt đầu kháng nghị.
Phó Cảnh Dao vội vàng kéo Ngôn Tiểu Nặc sang một bên, nhìn tin nhắn trên điện thoại của cô ấy, mắt trợn to lên: “Hủy vé rồi? Sao lại thế?”
Ngôn Tiểu Nặc không có cách nào giải thích, cười khổ: “Tớ cũng không biết”.
Phó Cảnh Dao thở dài một hơi, trong lòng nghĩ có khi người nhà không đồng ý cho cô đến tham gia buổi họp mặt người hâm mộ, nên lén lút hủy vé của cô, cô ấy ngại không nói ra mà thôi.
Nhưng hiện tại chỉ có một mình Phó Cảnh Dao có thể đi vào xem buổi gặp mặt, cô nghĩ một lúc: “Hay là thế này đi, tớ đi hỏi người ta xem còn chỗ nào để đứng không, cậu không có vé rồi, có khi còn mấy chỗ trống, cậu có thể đứng xem.
Ngôn Tiếu Nặc nghe vậy thì mắt sáng lên: “Còn có thể như thế à?”
Phó Cảnh Dao gật gật đầu, “Phải, nếu người đến đông quá, mà không có chỗ ngồi, thì bên tổ chức sẽ sắp đặt chỗ để người hâm mộ cỏ thể đứng xem”.
Xem ra Phó Cảnh Dao rất có kinh nghiệm, trước đây chắc là cô ấy thường xuyên tham gia mấy hoạt động như thế này, Ngôn Tiểu Nặc cười cười gật đầu, đây là lần đầu tiên cô đi gặp thần tượng, dù cho phải đứng thì cũng không có vấn đề gì.
Phó Cảnh Dao thấy Ngôn Tiểu Nặc đồng ý thì lập tức cùng cô ấy đi đến chỗ ban tổ chức để nói chuyện, sau khi nói rõ tình hình, ban tố chức đồng ý cho Ngôn Tiểu Nặc vào khu vực đứng.
“Đợi lúc nữa đi vào, thì đứng ở hàng đầu tiên nhé”.
Phó Cảnh Dao chớp chớp đôi mắt to nhìn Ngôn Tiểu Nặc, cười an ủi cô, “Mặc dù có chút xa, nhưng đứng cũng có thể nhìn thấy toàn bộ, so với một chỗ người ngồi mà bị người cao to hơn chắn mất thì còn tốt hơn ấy”.
Cô pha trò, khiến cho trong lòng Ngôn Tiểu Nặc được an ủi không ít.
Đến lúc vào hội trường, Phó Cảnh Dao vội vàng kéo Ngôn Tiểu Nặc chạy vào cửa soát vé, mặc dù Phó Cảnh Dao đang đi giày cao gót, nhưng lại chạy như đang đi giày đế bằng vậy, Ngôn Tiểu Nặc có chút không đuổi kịp nhịp điệu của cô ấy.
Cả chặng đường chạy như điên cuồng, cuối cùng thì hai cô cũng là người đầu tiên vào soát vé.
Chỉ có mấy phút qua đi mà chỗ ngồi và khu đứng đã chật người, Ngôn Tiểu Nặc đứng ở hàng đầu tiên ở giữa, tầm nhìn cũng không tồi.
Chỉ là cách sân khấu hơi xa một chút, trước khi cô đến còn cho rằng bản thân có thể ngồi hàng đầu tiên, vì thế không mang theo kính, kết quả là hiện tại cô chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn thần tượng của mình.
Mặc Tây Quyết chết giẫm!
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc có một ngọn lửa đang bùng lên, càng ngày càng tức.
Có điều, tất cả sự tức giận đều tan biến khi mà anh C xuất hiện, Ngôn Tiểu Nặc cùng với đám đông kêu lên phấn kích.
Anh C dùng tiếng trung nói: “Chào mọi người, tôi là C”.
Mặc dù không phải tiếng Nhật, mặc dù là tiếng trung! Các cô gái lại một lần nữa phát ra tiếng hét cả động, và tiếng vỗ tay như sấm.
Sự phong độ của anh € quả nhiên không phải thổi phồng, ở khu ghế ngồi có mấy cô gái đã bắt đầu nửa đứng để chiêm ngưỡng thần tượng rồi.
Các cô hái vẫn luôn nhiệt tình phấn khích, cả hội trường không có lấy một giây yên tĩnh, dẫn chương trình chỉ có thế nói: “Vô cùng thấu hiếu tâm trạng kích động khó có thể kiềm chế được của mọi người, vì thế chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều tiết mục hoạt động, mời mọi người trật tự một chút ạ”.
Hồi trường trong chốc lát trở nên yên tĩnh.
Người dẫn chương trình thở phào một hơi, giữ nguyên nụ cười ngọt ngào, “Bên dưới, chúng tôi sẽ chọn những người chơi may mắn, mỗi người có thể đưa ra một câu hỏi mà mình muốn biết cho anh C, trừ vấn đề riêng tư còn lại tất cả đều có thể hỏi”.
Dưới hội trường vẫn im lặng không có tiếng nói.
Người dẫn chương trình lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhìn nhau với anh C một cái, hai người đều có chút khó xử.
Người dân chương trình chỉ có thế ho một tiếng, lại nói tiếp: “Các vị, mời mọi người ấn vào chiếc nút mày đỏ trên ghế ngồi của mình, hệ thống sẽ tự động lọc ra những con số may mắn”.
Những cô gái dưới hội trường cũng vẫn không nói gì, cũng không làm theo lời của người dẫn chương trình, người dẫn chương trình phát hiện, ánh mắt của các cô gái mang theo chút kì lạ, hơn nữa còn đều nhìn về cùng một hướng.
Người dẫn chương trình cũng không ngăn được mà nhìn về hướng ánh mắt của mọi người, không nhìn còn tốt, vừa nhìn thì mic suýt chút nữa rơi xuống đất.
Ở cuối ánh nhìn là một người đàn ông.
Một người mặc bộ comple đen, mái tóc màu hạt dẻ đậm phát ra những tia sáng ấm áp, ánh sáng này tôn lên ngũ quan tỉnh tế của anh ấy, mỗi bước đi đều có sự cao quý tao nhã, giống như nhân vật nam chính mà tác giả đắc ý nhất trong truyện tranh, dù là ở nơi nào, thì sự xuất hiện của anh ấy cũng thu hút hàng ngàn ánh nhìn của mọi
người.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc mở to mắt, cái tên đáng chém trăm ngàn đao Mặc Tây Quyết còn dám xuất hiện trước mắt cô?
Cô nhìn lên hội trường được hố chí cẩn thận, được thôi, thật sự có chút đau lòng thay cho ban tổ chức. Lần mnày có khi biến thành họp mặt người hâm mộ của Mặc Tây Quyết mất.
Ngôn Tiểu Nặc phát hiện ánh mắt của Mặc Tây Quyết vẫn luôn ở trên người mình, loại ánh nhìn ấy, thâm trâm khiến cô có cảm giác bản thân bị dìm chết.
Nhưng Mặc Tây Quyết chỉ là đi lướt qua trước hàng vạn con mắt của mọi người mà thôi, không giống như Ngôn Tiểu Nặc nghĩ, anh nghênh ngang kiêu ngạo đi vào trong hội trường kéo
cô ra ngoài, sau đó gọi một đám vệ sĩ đến xử lý những việc còn lại.
Anh dường như chỉ là một người khách qua đường, chỉ là đi qua đây mà thôi.
Nhưng đầu của các cô gái thì chuyển từ trước ra sau, sau đó lại đổi một phương hướng khác, cho đến khi bóng người Mặc Tây Quyết biến mất.
Ánh mắt mê muội cả các cô gái cuối cùng biến thành những lời than thở bi thương, lần lượt lắc đầu, cảm thán sao trên đời lại có người đàn ông đẹp trai như thế.
“Đúng rồi, hình như mình đã từng nhìn thấy anh ta trên tivi và báo chí! Anh ta là Mặc Tây Quyết!”
“À, là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc, Mặc Tây Quyết?"
“Anh ấy đẹp trai quá đi!”
“Đẹp trai như thế, giàu có như thể, đúng là mẫu người yêu hoàn mĩ”.
“Thật là muốn được tiếp xúc gần gũi vời anh ấy một lần, ai da, vừa rồi lại quên mất không chụp ảnh, đúng rồi, cậu có chụp ảnh lại không?”
“Mình cơ chí lắm nhé, chụp rồi chụp rồi, theo dõi tớ, tớ gửi riêng cho”
Thảo luận rôm rả, trong chớp mắt tất cả mọi người đều bắt đầu thảo luận về Mặc Tây Quyết.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình và C ngại ngùng đứng đó, vẫn cố gắng giữ nụ cười yếu ớt, nụ cười của người dẫn chương trình sắp mờ đi như lớp trang điểm trên mặt cô ấy.
Anh C đứng đó, tư thế tao nhã, nhưng mang theo nụ cười mất mát.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy buôn, ây, không biết Mặc Tây Quyết còn muốn làm gì nữa, anh ấy tuyệt đối không đơn giản chỉ đến đây mà thôi, nói cho cùng, thì vì cô mà đã biến buổi họp mặt người hâm mộ của anh C trở nên căng thẳng như thế này.
Đến những người nhân viên phụ trách chụp ảnh ở bên cạnh cũng không biết rốt cuộc có nên tiếp tục chụp nữa hay không, hoặc là sau này lúc cắt ghép trực tiếp cắt phéng đi cái đoạn ngại ngùng trước nay chưa từng có này đi.
Người dẫn chương trình không thể nhìn thêm được nữa, chỉ có thế hảng giọng, nói lại những lời trước đây thêm một lần nữa.
Những cô gái mê muội lập tức đáp ứng, hưng phấn ấn xuống chiếc nút màu đỏ trên ghế, có người căn bản không ấn, chỉ cúi đầu xem những bức ảnh đẹp đẽ của Mặc Tây Quyết vừa chụp.
Có điều cũng may, vẫn rút được hai người hâm mộ may mắn.
Người hâm mộ đó đứng lên cầm mic hỏi anh C: “Xin hỏi anh C, anh cảm thấy nếu so sánh anh và Mặc Tây Quyết, thì ai đẹp trai hơn?”
Mọi người đều hít một hơi lạnh.
C cũng sững người một chút, ánh mắt lóe lên cảm giác vừa mất mát vừa buồn, có đều rất nhanh thì được giọng nói dịu dàng của anh che giấu đi, “Anh Mặc Tây Quyết đương nhiên là người tài xuất chúng, điểm này tôi phải thừa nhận, bất luận là vẻ bê ngoài hai khí chất, anh ấy đều hơn tôi rất nhiêu, có điều tôi tin rằng, người thích giọng nói của tôi vẫn còn rất nhiều”.
Trả lời vô cùng tốt, gần như không để lộ bất cứ khuyến điểm nào, anh € dùng sự điềm đạm và hóm hỉnh của mình giải tỏa được làn sóng này.
Trái tim đang nhấc lên của Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng được đặt xuống, quả nhiên cô không thích sai người, thần tượng của bản thân có mê lực như thể, lại thông minh, ứng biến nhanh nhạy.
Tiếp đến là người hâm mộ thứ hai đặt câu hỏi: “Anh C, em có thể đưa một yêu cầu không?”
Anh C đương nhiên mỉm cười gật đầu, “Mời em nói”.
Người hâm mộ cười nói: “Em rất thích giọng của anh C, không biết anh C có thể hát cho em một bài không?”
Nụ cười và âm thanh mong chờ của người hâm mộ, khiến anh C vốn bị tổn thương tâm hồn thì trong chớp mắt đã tốt lên rất nhiêu, giọng nói của € vốn rất đẹp, nên hát đương nhiên không có vấn đề.
“Được, xin hỏi, em muốn nghe bài hát nào?” Anh C cười hỏi.
Người hâm mộ cười nói: “Em đặc biệt thích anh lồng tiếng Conan, em muốn nghe bài hát chủ đê của Conan, không biết có được hay không?”
Anh C gật đầu, âm nhạc bật lên, anh ấy cầm mic, dùng giọng hát động lòng người đem sự chú ý của mọi người quay trở lại mình.
Màn hình lớn phía sau rất phối hợp trình chiếu đoạn kinh điển nhất trong phim thám tử Conan, ở đó không chỉ có người hâm mộ của anh C, mà còn có rất nhiêu người hâm mộ thám tử Conan, mọi người như quay trở lại thời khắc ấy, thời khäc mạo hiểm với Conan.
Không có gì có thế có không khí hơn hiện tại nữa.
Bài hát kết thúc, các cô gái lại bùng lên tiếng hét nhiệt tình và những tràng vỗ tay nhiệt liệt, còn có cô hét lên: “C, em yêu anhi”
Sau đó thì lập tức lớp lớp người hưởng ứng.
Không biết từ đâu truyền đến một tiếng hứ nặng nề.
Chỉ là một thứ âm thanh nghe không rõ ràng lảm, nhưng dường như có một lực xuyên thấu vô cùng, khiến cho ngọn lửa bùng cháy lại được trở nên yên lặng.
Đối với Ngôn Tiểu Nặc âm thanh này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, lại là cái tên phá bĩnh đến rồi.
Quả nhiên là Mặc Tây Quyết, thì ra vừa rồi anh ấy không phải là đi qua, mà trực tiếp đi vào trong hậu trường,= anh ấy ra đây làm gì vậy? A...a, anh ấy đi lên sân khấu làm gì chứ?
Không đúng, tại sao trong tay anh ấy lại cầm guitar?
Mặc Tây Quyết xách theo hộp đàn guitar, như dạo chơi mđi đến giữa sân khấu, ra dấu tay, có người đem mic đến.
Anh ngồi xuống một cách tao nhã, mic vừa đúng đặt dưới miệng anh, anh rút đàn guitar ra, dùng một tư thế đẹp trai mà lười nhác nhất tùy tiện thử hai âm.