Tổng Tài Cuồng Vợ

Chú chó Tú Cầu 


trước sau

Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc đang ôm chó ngồi ở ghế sau. Cô thỉnh thoảng lại dụi mặt mình vào mặt nó và điều khiến anh khó chịu hơn là cô vậy mà lại có thể hôn nó.

Trên chiếc xe sang trọng của anh có một con chó nằm đường hoàng trên ghế thì cũng có thể bỏ qua, nhưng người phụ nữ của anh lại cứ ôm khư khư lấy nó, căn bản là không có thời gian nhìn anh lấy một cái.

Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn không để ý đến những cảm xúc phức tạp của Mặc Tây Quyết lúc này, chỉ hết lòng chăm sóc cho chú chó nhỏ. Cô không biết là nó có bị say xe không, nhỡ nó nôn ra xe của Mặc Tây Quyết thì...

Ngôn Tiểu Nặc run sợ, càng đặt sự chú ý nhiều hơn vào chú chó. Mặc Tây Quyết không thể nhìn thêm được nữa, trực tiếp ôm cô vào trong lòng. Tay Ngôn Tiểu Nặc lúc này vẫn đang ôm lấy chú chó, chú chó đột nhiên mất thăng bằng, theo bản năng cào vào ghế ngồi.

Kết quả là ghế ngồi phía sau của chiếc xe đắt tiền đã bị móng vuốt của chú chó nhỏ cào xước mấy vết.

Khoảnh khắc này, thời gian trên chiếc xe như dừng lại.

Đôi mắt Ngôn Tiểu Nặc trừng to nhìn vào vết xước trên ghế ngồi rồi lại nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của chú chó nhỏ, sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tây Quyết.

Trong con ngươi màu đen của Mặc Tây Quyết nổi lên một cơn giông tố không thể kiềm chế được. Ánh mắt này nhìn vào chú chó, chú chó nhỏ liền thút thít, co rúm trong lòng Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc vô thức ôm chặt lấy chú chó, sợ hãi nhìn Mặc Tây Quyết: “Anh đừng tức giận, nó không cố ý đâu."

Mặc Tây Quyết hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lẹm không giảm đi chút nào, hận không thế lột da rút xương biến nó thành nồi lẩu thịt chó.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về chú chó nhỏ vừa bị dọa sợ, cũng không dám nói nhiều hơn một chữ.

Chú chó cũng rất phối hợp với cô, ngoan ngoãn nằm im trên đùi cô.

Không dễ dàng gì về được đến lâu đài, Mặc Tây Quyết xuống xe trước, Ngôn Tiểu Nặc theo sau, sau đó đón chú chó nhỏ từ trên xe xuống.

Chú chó Samoyed nhỏ ngồi xe một quãng đường dài giờ vẫn chưa thích ứng nổi, ngồi xổm trên mặt đất không chịu đi.

Ngôn Tiểu Nặc đành phải ngồi xuống dịu dàng động viên nó.

Chú chó liếm đôi tay nhỏ của cô, vùi đầu vào vai cô.

Ngôn Tiểu Nặc biết răng động vật rất sợ môi trường lạ, thêm lúc nó ngồi trên xe không được thoải mái, lại bị dọa sợ, đành phải ở đây cùng nó.

Mặc Tây Quyết đi phía trước không nghe thấy phía sau có tiếng bước chân quen thuộc liên quay đầu lại, lập tức nhìn thấy cảnh một người một chó đang ngồi xổm ở đó, lông mày bất giác cau lại.

Anh quay lại chỗ cô, giọng nói có chút lạnh lùng: “Con chó này không biết tự mình đi sao?”

Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu nói: “Có lẽ là nó sợ chỗ lạ” “Sợ chỗ lạ?” Mặc Tây Quyết cau mày nói: “Lẽ nào em cũng sợ chỗ lạ sao?”

Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa bị sặc: “Chỉ cần đợi nó một chút thôi, một chút nữa là ổn”

Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Từ đây đến chỗ Duy Đức chỉ có 15 phút, không thể vừa đi vừa thích ứng sao?”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi một lát, cảm thấy nếu cứ ở đây như vậy cũng không có ích gì liền đứng lên thử kéo dây xích, chú chó cũng đứng lên từ từ đi theo cô.

Mặc Tây Quyết lườm chú chó một cái, nhanh chóng bước lên phía trước. Vì vậy liên xuất hiện cảnh Mặc Tây Quyết, Ngôn Tiếu Nặc, chú chó nhỏ, hai người mệt chó xếp thành hàng chỉnh tề tiến về chỗ quản gia Duy Đức. Mấy nữ giúp việc đi qua nhìn thấy cảnh này đều cúi đầu nén cười, tốc độ bước chân so với bình thường cũng trở nên nhanh hơn. Mặc Tây Quyết đương nhiên để ý thấy điều này, tâm trạng càng trở nên không vui, chỉ muốn cùng cô đem chú chó này đưa cho Duy Đức rồi muốn làm gì thì làm.

Sự chú ý của Ngôn Tiểu Nặc tập trung hết vào chú chó, căn bản là không chú ý đến mấy điều này.

Một đoạn đường đi đi dừng dừng, cuối cùng cũng đến được chỗ quản gia Duy Đức.

Quản gia Duy Đức so với trước đó còn ngạc nhiên hơn, không phải ngạc nhiên vì Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc lại đến một chuyến, mà là vì Ngôn Tiểu Nặc đang dắt theo chú chó Samoyed. Cậu chủ không thích động vật, sao có thể đi cùng với chú chó này chứ?

Quản gia Duy Đức đột nhiên có một dự cảm không lành: “Cô Ngôn, chú chó Samoyed này...”

Ngôn Tiểu Nặc ngắt lời: “Quản gia Duy Đức, tôi thấy ông một mình ở đây nghỉ ngơi dưỡng sức thực sự rất buồn chán, ông lại không thích người khác ở cùng nên tôi mua chú chó nhỏ này cho ông. Ông yên tâm, nó rất ngoan ngoãn hiền lành, hơn nữa đã qua giai đoạn thay răng rồi, sẽ không gây rắc rối cho ông đâu.”

Quản gia Duy Đức ngạc nhiên đến mức không nói thành lời, cứ nghĩ bản thân đang nằm mơ. Nhưng cô gái trước mắt đang nở nụ cười rạng rỡ thuần khiết, đến chú chó Samoyed cũng vui vẻ cười theo cô. Một cảm giác ấm áp chưa từng có tràn ngập trái tim ông ta.

Quản gia Duy Đức vô thức nhìn về phía Mặc Tây Quyết, tuy sắc mặt anh rất lạnh lùng nhưng cũng không nói lời phản đối nào.

Ông ta suy nghĩ một lúc lâu rồi mới mở miệng, nụ cười hiền từ: “Cảm ơn cô Ngôn đã quan tâm”

Giọng nói của ông ta so với kiểu lịch sự khách sáo trước đó đã nhiều hơn một phân ch

Ngôn Tiểu Nặc kéo dây xích ra hiệu cho chú chó đi lên phía trước, nhưng nó lại nhìn cô với vẻ mặt một chút

cũng không muốn, cứ nằm im trên mặt đất không cử động.

Khuôn mặt nhỏ của cô có chút đỏ, ngồi xổm xuống muốn dỗ dành nó, không ngờ rằng chú chó nhỏ lập tức gục đầu lên vai cô, một dáng vẻ không muốn rời xa.

Ánh mắt Mặc Tây Quyết sắc như đao gươm nhìn chäm chằm vào chú chó, mặc dù nó rất sợ hãi, nhưng vẫn phát huy tinh thần không chịu khuất phục, không hề nao núng, cứ nằm im không chịu nhúc nhích.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút ngại ngùng, cúi thấp đầu, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Quản gia Duy Đức cười nói: “Cô Ngôn, xem ra chú chó nhỏ này rất thích cô, hay là đừng miễn cưỡng nó, cứ để nó đi cùng cô đi?”

Ngôn Tiểu Nặc liền từ chối: “Quản gia Duy Đức, thế sao được,
chú chó nhỏ này vốn là mang đến để ở cùng ông.” Chú chó như thể nghe hiểu được hết lời cô nói, khẽ thút thít một tiếng, càng dựa đầu vào gần hơn, như thể đang phản đối những lời nói của cô.

Quản gia Duy Đức cũng bị làm cho khó xử. Mặc Tây Quyết không nhẫn nại được nữa: “Nó muốn theo ai thì cứ để nó theo người đấy đi, để ở trong lâu đài nuôi” Sau đó nói với quản gia Duy Đức: “Ông thích nó thì đến thăm nó” Mặc Tây Quyết nói xong liền rời đi, thực sự không chịu nối hai cái người lề mề chậm chạp này. Quản gia Duy Đức và Ngôn Tiểu Nặc bốn mắt nhìn nhau, sau đó cùng bật cười. Ngôn Tiểu Nặc nhìn bóng lưng phẫn nộ rời đi của anh, không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng vững chắc.

Cô đứng lên, áy náy nói với quản gia Duy Đức: “Quản gia Duy Đức, thực sự xin lỗi, tôi cũng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ như vậy.”

Quản gia Duy Đức nở nụ cười vô cùng hòa nhã, không hề để ý, ánh mắt hiền lành trong trẻo: “Cô Ngôn đừng nói như vậy, tấm lòng của cô tôi đã cảm nhận được, như vậy là đủ rồi." Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười nói: “Tôi mang nó đi trước, nhưng sẽ thường xuyên mang nó đến thăm ông.”

Quản gia Duy Đức khẽ gật đầu mỉm cười tự nhiên, đưa tay ra xoa đầu chú chó nhỏ.

Chú chó xoay đầu qua, thân thiện liếm tay quản gia Duy Đức, khẽ nhe răng, để lộ ra một nụ cười ngây thơ. Lúc ở Anh quản gia Duy Đức đã từng gặp qua rất nhiều chú chó, đều là những giống chó quý nổi tiếng, nhưng chưa có chú chó nào có thể chạm đến trái tim ông ta giống như chú chó trước mặt.

Khó trách mọi người đều nói, Samoyed là thiên sứ nụ cười, có thể chữa lành mọi vết thương. Quản gia Duy Đức nhìn nó, tâm trạng chán nản cô đơn ngay tức khắc trở nên tốt hơn.

Ngôn Tiểu Nặc nhân lúc Mặc Tây Quyết không ở đây, cố nán lại chỗ quản gia Duy Đức một lúc. Chú chó nhỏ không còn áp lực, dần dần hồi phục lại bản năng chạy nhảy như lúc đầu. Thậm chí nó còn biết đứng dậy, hai chân trước đặt trên đùi quản gia Duy Đức, dọa Ngôn Tiếu Nặc giật nảy mình, vội vã hỏi: “Quản gia Duy Đức, nó không chạm vào vết thương của ông chứ?”

Quản gia Duy Đức mỉm cười lắc đầu: “Không có, cô Ngôn không cần lo lắng.”

Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt” Quản gia Duy Đức mỉm cười, đưa tay vuốt ve bộ lông trắng muốt của chú chó, nhẹ nhàng nói: “Cô Ngôn đặt cho nó một cái tên đi”

“Tôi không đặt được đâu, hay là ông đặt đi” Ngôn Tiểu Nặc lịch sự từ chối.

Quản gia Duy Đức cũng không từ chối, nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu không thì gọi nó là Tú Cầu đi?” Tú Cầu? Là vì hoa tú cầu sao?

Cô nghĩ đến việc Mặc Tây Quyết rất tín nhiệm quản gia Duy Đức, hơn nữa ông ta còn nhìn Mặc Tây Quyết từ nhỏ tới lớn, như vậy chắc chắn cũng rất hiểu mẹ Mặc Tây Quyết.

Đó là người phụ nữ như nào mà lại có thế khiến quản gia Duy Đức luôn hoài niệm như vậy.

Ngôn Tiểu Nặc thu lại suy nghĩ, dịu dàng gật đầu: “Vậy quyết định như thế đi” Sau đó cúi đầu xuống nhẹ nhàng gọi chú chó: “Tú Cầu, em có tên rồi đó.”

Tú Cầu xoay đầu qua nhìn nhìn Ngôn Tiểu Nặc, như thể đang đáp lại cô.

Quản gia Duy Đức không kìm được bật cười thành tiếng, tràng cười của ông ta truyền ra ngoài thu hút rất nhiều nữ giúp việc dừng chân lại.

“Ấy? Là quản gia Duy Đức và cô Ngôn, a, còn có chú chó Samoyed nữa.” “Thật là kỳ lạ, từ lúc quản gia Duy Đức nghỉ ngơi dưỡng sức đến nay chưa từng cười, hôm nay sao lại cười vui vẻ như vậy nhỉ”

“Còn không phải là công lao của cô Ngôn sao, mang chú chó nhỏ đến giúp cho quản gia Duy Đức được vui vẻ.”

“Cô Ngôn đúng thật là người tốt”

“Còn phải nói, chú chó Samoyed này thật là đáng yêu quá đi mất, lâu đài của chúng ta trước nay chưa có động vật nhỏ nào, về sau chắc chắn sẽ rất vui” . Ngôn Tình Ngược

Mấy nữ giúp việc nhiều chuyện đứng cách cửa phòng không xa đang xôn xao bàn tán, vẻ mặt đầy hứng thú.

Mặc Tây Quyết lạnh lùng quát một tiếng: “Ở đây làm gì?

Mấy nữ giúp việc vội vã xoay người lại, nghiêm chỉnh đồng thanh trả lời: “Cậu chủ, chúng tôi không làm gì cả.”

“Việc gì nên làm thì mau đi làm đi!" Sắc mặt Mặc Tây Quyết vô cùng lạnh lùng.

Mấy nữ giúp việc không dám trì hoãn thêm một giây nào nhanh chóng giải tán, chỉ sợ ở thêm một chút nữa thôi thì sẽ bị Mặc Tây Quyết lập tức đuổi việc.

Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Tây Quyết nhìn về căn phòng đang tràn ngập tiếng cười. Anh ở phòng sách đợi rất lâu vẫn không thấy Ngôn Tiếu Nặc, còn nghĩ cô đi thu xếp cho chú chó đó rồi. Hỏi qua mấy nữ giúp việc thì tất cả đều nói là không nhìn thấy cô, anh liền vội vội vàng vàng đi tìm cô.

Không tìm thì thôi, vừa tìm được thì suýt chút nữa đã bị làm cho tức đến ngất đi. Anh lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, cô thì ngược lại, ở đây nói chuyện vui vẻ với Duy Đức, còn cả con chó nhởn nhơ đi qua đi lại đó nữa.

Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy bên ngoài có tiếng quát đầy tức giận của Mặc Tây Quyết liền vội vã đứng lên.

Quản gia Duy Đức cười tủm tỉm nói: “Cô Ngôn, không còn sớm nữa, cô vất vả cả ngày rồi, đừng để cậu chủ chờ lâu"

Khuôn mặt nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc khẽ đỏ bừng lên: “Quản gia Duy Đức, ông nói gì vậy.”

“Mau đi đi” Duy Đức mỉm cười, cúi đầu nhìn Tú Cầu vô cùng ngoan ngoãn: “Tôi sẽ bảo người thu xếp cho Tú Cầu”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện