Tổng Tài Cuồng Vợ

Các người làm gì vậy?


trước sau

Giọng họ nói chuyện không lớn lắm, nhưng xung quanh đều rất yên tĩnh, nên Ngôn Tiểu Nặc ở trong phòng đã nghe được câu chuyện của họ.

Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc trầm mặc đi.

Lúc này Mặc Tây Quyết bước vào, Ngôn Tiểu Nặc bị anh làm cho giật mình, “Sao anh tự nhiên lại vào đây vậy?”

Cô cuối cùng cũng nở nên một ý cười nhưng trông rất miễn cưỡng, trong ánh mắt đó dường như có chút lạc lõng và buồn man mác.

Biết cô đã nghe được câu chuyện giữa anh và Adele nói với nhau, Mặc Tây Quyết đưa cánh tay ra rồi ôm lấy cô vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi cô: “Đừng sợ”

Sợ? Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu nhẹ nói: “Ba anh đã không đồng ý chi bằng...”

“Anh không quan tâm!” Mặc Tây Quyết cắt ngang lời cô, nó một cách rất cứng rắn, “Anh chỉ cần em, không cân biết người khác có đồng ý hay không, cho dù ông ấy là ba anh!"

Ngôn Tiểu Nặc mắt to tròn nhìn anh, thì thầm: “Mặc Tây Quyết...”

Đôi mắt đen của anh đang nóng lên như ngọn lửa cháy dữ dội, Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên không nói thêm lời nào nữa.

Thấy cô im lặng không nói gì, anh nghĩ anh đã làm cô sợ, Mặc Tây Quyết đưa tay lên vuốt ve mái tóc của cô và nói: “Đừng có nghĩ nhiều, không sao đâu”

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cười nhạt: “Em biết rồi.”

Dùng xong bữa trưa, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết chào tạm biệt với Adele và trở về lâu đài.

Mặc Tây Quyết vừa trở về đến lâu đài liên thay quần áo và đến công ty giải quyết công việc, còn Ngôn Tiểu Nặc thì chuẩn bị chiếc vòng tay đặt lên bàn, sáng mai phải đến nhà họ Phó.

Ngày mai là sinh nhật của Phó Cảnh Dao, cô không nên ăn mặc bắt mắt quá, nhưng cũng không được đơn giản quá, nguyên chọn quần áo cũng phải mất đến một thời gian khá lâu.

Cuối cùng cô cũng quyết định mặc một chiếc áo khoác màu xanh dương nhạt và và chiếc váy len màu đậm xanh lá cây, mặc dù là mùa đông, nhưng cũng phải tươi tắn và thanh lịch.

Cuối cùng cũng chuẩn bị xong và cô đến phòng đọc sách xem sách.

Sáng hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc ăn mặc gọn gàng cầm theo món quà đến nhà họ Phó, Phó Cảnh Dao đang đứng ở cửa để đón tiếp khách khứa.

Ngôn Tiểu Nặc bước xuống xe, thấy rất nhiều chiếc xe sang trọng đã đỗ chật kín ở trong sân vườn, cười cười lên và chào Phó Cảnh Dao: “Xem ra tôi vẫn bị đến muộn rồi”

“Không sao, không sao.” Phó Cảnh Dao thấy cô tới nên rất mừng, kéo lấy tay Ngôn Tiểu Nặc và nói: “Những người này đều ở gân đây, hơn nữa họ cũng chỉ đến sớm hơn cô khoảng 10 phút thôi”

Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ rồi mang món quà đã chuẩn bị từ trước ra, cười và nói: “Cảnh Dao, đây là chút lòng thành, mong cô nhận nó.”

Phó Cảnh Dao thấy chiếc hộp rất tinh tế, biết rằng đồ trong chiếc hộp nhất định là thứ khiến người khác phải loá mắt, cô chưa mở chiếc hộp ra vội mà trực tiếp đưa cho người giúp việc.

“Cô còn khách sáo vậy sao.” Phó Cảnh Dao kéo tay Ngôn Tiểu Nặc nói rôi cùng cô bước vào trong, “Vào đây ngồi đã, ông nội cũng về rồi, hôm qua còn nhắc tới cô nữa đấy, cô nói chuyện cùng ông một chút đi, tôi phải đi tiếp đón khách một chút rồi sẽ tìm cô sau”

Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc sáng lên, “Ông Phó đã về rồi sao?”

Phó Cảnh Dao gật đầu cười đáp: “Ông nội ở đình câu cá trong vườn sau nhà, cô mau đi đi.”

Ngôn Tiểu Nặc nghe xong rồi đến đình câu cá ở vườn sau, quả nhiên nhìn thấy ông Phó đang thư thái ngồi trước đình câu cá.

Ở đây lại rất yên tĩnh, xem ra khách khứa đều ở ngoài sảnh nói chuyện với nhau, dù sao cô cũng không quen biết ai chỉ bằng tới đây nói chuyện cùng ông Phó, Phó Cảnh Dao biết được tính cách của cô nên đã sắp xếp như vậy.

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc thấy ấm áp, bước gần tới gọi lên một tiếng: “Ông Phó.”

Phó học giả nghe thấy liên quay đầu lại cười đáp lại cô: “Là Uyển Cừ à, đến vừa đúng lúc, đến đây câu cá cùng ông.”

Ngôn Tiểu Nặc cười gật đầu đồng ý, bước tới bên cạnh lấy dụng cụ câu cá ngồi xuống cạnh Phó học giả.

Phó học sĩ vừa nhìn vào chiếc cần câu, vừa nói với cô: “Uyển Cừ, Phó Cảnh Dao nhà ta lại gây thêm rắc rổi cho cháu rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc hơi ngây người một lúc.

“Tâm tư của nó ta rất rõ, khoảng thời gian này ta không ở nhà, nó lại có thể gây ra một chuyện lớn tày đình như vậy” Trong giọng nói của Phó học giả kèm theo sự xấu hổ, “Làm cháu cũng bị liên luy chịu ấm ức rồi”

Ngôn Tiểu Nặc không hiểu lời của Phó học sĩ là có ý gì, cô chỉ nói nhỏ nhẹ: “Không sao ạ, đều đã qua rồi ạ”

Phó học giả lắc đầu thở dài: “Ta là ông nội của Phó Cảnh Dao, đối với hôn nhân của nó cũng không thế quyết thay ba mẹ nó được, nhưng nhà họ Mặc là nhà quyền thế, cũng không thể kết hôn với một gia cảnh quyền thế như vậy được.”

Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên hỏi: “Sao lại không thể được?”

Phó học sĩ cười đáp: “Nhà họ Mặc quyên lớn sự nghiệp lớn, hô phong gọi gió, nhà họ Phó lại hơi nặng về chính trị, cả Mặc Lăng Thiên và ta đều muốn tránh sự hoài nghi."

Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng hiểu ra, nhưng nếu cứ như vậy thì Toàn Cơ và Phó Cảnh Thâm chẳng phải sẽ...

Không có ai là hoàn mĩ cả, Ngôn Tiểu Nặc lại thở dài một hơi.

Phó học giả nói tiếp: “Người mà Mặc Tây Quyết thích là cháu, điều này chúng ta đều nhìn ra, Uyến Cừ à, ta cũng rất ngưỡng mộ cháu, cháu nên biết trân trọng phước lành này.”

Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc loé lên và khẽ nói: “Ông Phó, hôm nay Mặc Tây Quyết có đến không?”

Phó học giả cười: “Không”

Ngôn Tiểu Nặc nói nhẹ nhàng: “Hi vọng bữa tiệc sinh nhật được bình an vô sự”

Lúc này Phó học giả kéo chiếc cần câu lên, một con cá chép bị kéo lên, ông bỏ con cá vào cái lọ sứ bên cạnh, cười và nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cháu ngốc, hôm nay sao lại không tập trung rồi, cá cắn câu mà cháu cũng không biết sao?”

Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới phản ứng lại, nhanh chóng kéo cần câu lên, kết quả cá đã chạy mất rồi, cô đành phải móc mồi cá lần nữa rồi quăng dây câu ra.

Tối qua cô không nói cho Mặc Tây Quyết biết rằng hôm nay cô tham dự bữa tiệc sinh nhật của Phó Cảnh Dao, lúc sáng khi cô tỉnh dậy thì Mặc Tây Quyết đã đến công ty rồi, không biết Mặc Tây Quyết có đến đây để tìm cô không, nếu
như vậy thì...

Nghĩ đến đây trong lòng cô càng thấy bất an.

Phó học giả thấy biểu cảm của cô rồi ông cau mày lại hỏi: “Cháu làm sao thế?”

Trong giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc tràn đầy tiếng thở dài: “Cháu có chút bất an trong lòng”

Phó học giả cười rồi vỗ lên vai cô nói: “Không có gì phải sợ cả, đừng làm cho bản thân trở nên sợ hãi.”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cố gắng phớt lờ đi sự bất an trong lòng.

Lúc này người giúp việc tới gọi tới phòng khách.

Ngôn Tiểu Nặc giúp Phó học giả thu dọn cần câu, Phó học giả lại thả con cá chép vừa câu được xuống ao.

Hai người cùng đi đến phòng khách.

Thấy Phó học giả và Ngôn Tiểu Nặc cùng đi vào, còn nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc bước vào, Ngôn Tiểu Nặc phát hiện ra bóng dáng của Ngôn Uyển Cừ.

Sao lại như vậy? Lẽ nào là Ngôn Uyển Cừ có chuyện gì sao?

Ngôn Tiểu Nặc tò mò, nhưng cũng không ngay lập tức đi hỏi, điều cô đang lo lắng là Mặc Tây Quyết.

Vì đây là sinh nhật đầu tiên từ khi Phó Cảnh Dao từ Mỹ trở về, vì vậy những người bạn nổi tiếng của nhà Phó ở thành phố S này gần như đều đến đầy đủ, ngoại trừ Mặc Tây Quyết.

Ngôn Tiểu Nặc đang nhìn Phó Cảnh Dao thực hiện một điều ước hạnh phúc trước chiếc bánh sinh nhật của cô, cô thấy nhẹ nhõm hơn một chút, xem ra có thể được đón sinh nhật cùng với người nhà và những người bạn là một điều thực sự hạnh phúc.

Lúc này, cánh cửa phòng khách đột nhiên mở tung ra,người giúp việc vội vàng kêu lên: “Tổng giám đốc Mặc đến rồi!"

Ngôn Tiểu Nặc bị sốc, cô bị trượt tay, chiếc cốc thuỷ tinh suýt chút nữa thì bị cô làm rơi xuống nền nhà.

Cô nhìn xung quanh xem chút nữa có chỗ nào dễ trốn thoát hay không.

Vẻ mặt của Phó Cảnh Dao tràn đầy bất ngờ nói: “Mau mời tổng giám đốc Mặc vào!” Sau đó liếc mắt qua nhìn bố mẹ cô, hai bên chỉ nhìn nhau.

Ngôn Tiểu Nặc bị sốc và luôn cảm thấy có điều gì đó Sai sai.

Trong lúc do dự, Ngôn Tiểu Nặc thấy Mặc Tây Quyết bước vào, cô vội quay mặt đi.

Mặc Tây Quyết vừa vào đã nhìn ra Ngôn Tiểu Nặc, đôi mắt khẽ nheo lại.

Phó Cảnh Dao vội vàng chạy tới và cười ngọt ngào với Mặc Tây Quyết: "Tổng giám đốc Mặc, anh đến rồi à, mau vào đi”

Mặc Tây Quyết không nói gì, chỉ cười nhẹ nói: “Tôi tới tìm người.”

Phó Cảnh Dao ngạc nhiên: “Tìm người sao?”

Ngôn Tiểu Nặc lén ra ngoài bằng cửa phụ phòng khách rồi thở phào nhẹ nhõm, thật may cô sớm thoát khỏi nơi này.

Mặc Tây Quyết còn nói rằng anh đến để tìm người, anh làm cái gì vậy, nếu anh ở giữa phòng khách cứ thế kéo cô về, sau này cô đâu còn mặt mũi nào để gặp người nhà họ Phó nữa chứ?

Mau chóng rời khỏi đây vẫn là thượng sách, nhưng nếu đi ra từ phía cửa chính, cửa chính nối thẳng với cổng chính bên ngoài, nhưng cô vẫn chọn đi cổng phụ vì vậy mà cô chạy tới vườn hoa vô danh này.

Ngôn Tiểu Nặc đứng dưới gốc cây táo, trong đầu hiện lên một câu hỏi lớn: “Không biết nên đi đường nào đây?

Cô đang nghĩ, cô tìm đến một người giúp việc của nhà họ Phó, rồi gọi cô ấy lại.

Người giúp việc không biết gì về tình hình ở phòng khách, thấy Ngôn Tiểu Nặc ở đây nên cô ấy có chút ngạc nhiên, “Cô Ngôn, sao cô lại ở đây vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Tôi có chút không được khoẻ nên muốn về trước, về từ cửa chính không được hay cho lảm, tôi cũng không biết vì sao tôi lại đi đến đây, cô có biết lối ra ngoài đường chính đi kiểu gì không?”

Người giúp việc thấy sắc mặt cô có chút nhợt nhạt liền tin ngay lời cô nói, gật đầu đáp: “Để tôi dẫn cô ra, đường ở đây khá là phức tạp”

Việc đã tới nước này rồi, còn nước còn tát, cô chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Vậy thì làm phiền cô rồi ”

Người giúp việc dẫn đường phía trước, cô đi theo sau, còn quan sát xem động tĩnh xung quanh, rồi bước đi vội vàng.

Con đường lớn sắp hiện ra trước mắt, Ngôn Tiểu Nặc vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Đứng lại, muốn đi đâu vậy?”

Người giúp việc bị giọng nói này làm cho sợ hãi, lập tức quay người lại, miệng nói lắp bắp: “Tổng giám đốc Mặc, cô ấy là Ngôn Tiểu Nặc, cô ấy muốn tôi đưa cô ấy đến cổng”

Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Cô lui xuống đi”

Người giúp việc vội vàng rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc nói với Mặc Tây Quyết: “Chúng ta có việc gì thì để về nhà nói được không? Ở đây...”

Lời cô chưa nói xong, đôi môi bị Mặc Tây Quyết phủ kín lên.

Ngôn Tiểu Nặc giật mình, vội vàng chống lại, nhưng Mặc Tây Quyết lại ôm chặt lấy cô, khiến cô không thể trốn thoát.

Nụ hôn mãnh liệt khiến cho Ngôn Tiểu Nặc dần dần trở nên mơ màng, cô bối rối ôm chặt lấy eo của Mặc Tây Quyết mới có thể không bị đổ vào trong lòng của anh.

Một giọng hét sợ hãi của một người phụ nữ vang lên: “Các người đang làm gì vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy giọng nói đó giật mình suýt chút nữa thì cô cắn phải lưỡi, Mặc Tây Quyết ngước đầu lên, ôm chặt lấy Ngôn Tiểu Nặc, tạo lên một tư thế bảo vệ.

Phó Cảnh Dao ngây người nhìn cặp đôi nam nữ đang ôm chầm lấy nhau, gương mặt trang điểm tinh tế đột nhiên trở lên trắng bợt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện