Tổng Tài Cuồng Vợ

Ngôn Tiểu Nặc có chuyện


trước sau

Ngôn Uyển Cừ to gan lên đỉnh lầu, nhưng lại bị vệ sĩ ở cổng cầu thang chặn lại, "Không được phép vào đây”

“Các người nhìn cho rõ, tôi là ai?” Ngôn Uyển Cừ lạnh lùng nói, "Hai cái đuôi của hai người ở trong tay tôi, không muốn sống rồi có phải không?”

Vệ sĩ lập tức nghe lời đành phải tránh đường.

“Cút xa một chút, nói là các người đi vệ sinh rồi, không biết gì cả.” Uyển Cừ nói với họ một cách thờ ơ.

Vệ sĩ để một mình cô tới, bảo họ lánh đi, tất cả đều cười toe toét: “Một cành hoa trong Diệp Thành như cô hôm nay lại muốn thành phượng hoàng rồi, đến lúc đó nhất định phải giúp đỡ chúng tôi nhé, nghe nói lương của vệ sĩ ở lâu đài Đế Chi rất cao.”

Ngôn Uyển Cừ nghe họ nói rất tức giận, rồi lạnh lùng nói một chữ: “Cút”

Cái gì mà bay lên cành cây trở thành phượng hoàng chứ, Mặc Tây Quyết vốn dĩ là của cô ta, nếu như không phải Ngôn Tiểu Nặc đáng ghét luôn giấu giếm sự thật, cô đâu phải mất công sức như thế này chứ?

Hôm nay cô phải có được Mặc Tây Quyết, như vậy Ngôn Tiểu Nặc biết được, cho dù Mặc Tây Quyết còn yêu cô, dựa vào trái tim tự cao của Ngôn Tiểu Nặc, e răng có chín cái đầu bò cũng không đổi lại được.

Nghĩ đến khuôn mặt sắc nét thanh tú đẹp trai của Mặc Tây Quyết, khí chất phi thường, tim cô ta đập mỗi lúc một nhanh, hận một nỗi lúc này không thể nhảy lên người anh.

Ngôn Uyển Cừ sờ lên gương mặt trắng nõn, hôm nay vì có được Mặc Tây Quyết, cho dù cô chịu thiệt một chút cũng làm sao?

Cửa phòng đóng chặt, Ngôn Uyển Cừ hít thở sâu vài lần, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh thanh lịch hàng ngày của Ngôn Tiểu Nặc, rồi từ từ nhẹ nhàng mở cánh cửa ra.

Một mùi rượu kèm theo mùi thơm mát xộc lên mặt, Ngôn Uyển Cừ thấy Mặc Tây Quyết mặc một chiếc áo len mỏng bó sát người, khoe ra bờ vai rộng, vòng eo hẹp và chiếc quần đen quấn lấy đôi chân thon dài lên tận vòng hông của anh, tim cô ta không dễ gì bĩnh tĩnh trở lại nhưng giờ lại bị đập nhanh hơn.

Lúc này Mặc Tây Quyết đã say và thấy chóng mặt, đầu óc thấy rất choáng váng, nhưng vẫn giữ được lý trí cuối cùng, anh đỡ đầu bằng hai khuỷu tay và xoa nhẹ lên thái dương.

Cho đến khi Ngôn Uyển Cừ bước tới gần chỗ anh, anh mới phát hiện có người đi vào.

Mặc Tây Quyết nhanh chóng quay người lại, đang định mở miệng khiển trách vị khách không mời mà vào, nhưng khi nhìn vào tướng mạo của người đang tới anh giật mình, “Sao em lại tới đây?”

Ngôn Uyển Cừ nói nhỏ nhẹ: “Em tới tìm anh”

Trong ánh mắt của Mặc Tây Quyết loé lên sự vui mừng nhưng lại cau mày lại: “Đến tìm tôi làm gì?”

Một cảm giác rất lạ, tại sao khi đối diện với cô ấy, ngay cả một chút kích động cũng không có? Thậm chí cảm giác muốn ôm cô vào lòng cũng không có?

Lẽ nào anh không còn thích cô nữa? Không thể nào, ngay cả khi anh vừa mới sử dụng rượu thì thần kinh anh cũng không thể bị tê liệt như vậy, trong đầu anh toàn là giọng nói và nụ cười của cô.

Ngôn Uyển Cừ cảm nhận được sự ngạc nhiên trong mắt của Mặc Tây Quyết, nhân lúc Mặc Tây Quyết đang trong lúc mất kiểm soát, cô ta lập tức lao vào lòng Mặc Tây Quyết, giọng nói dịu dàng: “Chúng ta không giận nhau nữa có được không?”

Một mùi nước hoa xộc lên mặt anh, lại là mùi nước hoa hồng đáng chết!

Cô ấy nhất định không phải là Ngôn Tiểu Nặc!

Mặc Tây Quyết giận giữ, đang định đẩy cô ta ra, thì có tiếng ồn ào vang lên ngoài cửa, Ngôn Tiểu Nặc đang đứng ở cửa, tay nắm khung cửa, khuôn mặt cô hoàn toàn bị sốc và không thể ngờ tới, chiếc túi của cô rơi xuống mặt đất.

Ngôn Tiểu Nặc không ngờ cô lại gặp cảnh tượng này.

Cánh tay của Mặc Tây Quyết đặt lên vai của Ngôn Uyển Cừ, Ngôn Uyển cừ ôm chặt lấy Mặc Tây Quyết, Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới vừa cảnh cô tìm anh khắp nơi rồi tới đồn cảnh sát để kiểm tra máy quay giao thông, rồi lại tới Diệp Thành tìm người, cảnh tượng trước mặt lúc này khiến cô dường như muốn phát điên.

Cô quay người rồi bỏ đi.

Mặc Tây Quyết dùng đến sức lực cuối cùng đấy mạnh Ngôn Uyển Cừ sang một bên, nhưng anh bị dị ứng với nước hoa hồng, chưa kịp chạy ra cửa phòng thì suýt chút nữa bị ngã, anh bám chặt vào cánh cửa, đôi mắt nhìn theo bóng dáng của Ngôn Tiểu Nặc dần biến mất ở cầu thang.

Anh tàn nhẫn cản đầu lười mình, cơn đau khiến anh tỉnh táo trong giây lát.

Ngôn Uyển Cừ bị anh đẩy ra bàn trà, cô ta đập mạnh vào chiếc bàn trà gỗ cứng làm cho đau đớn, nhưng cô ta không can tâm, Mặc Tây Quyết một con ma rượu anh có thể chạy thoát được bao xa?

Cô cắn răng, chịu đựng cơn đau trên người rồi bỏ chạy.

Quản gia Duy Đức thấy cậu chủ nhà mình loạng choạng từ trên đỉnh lâu đi xuống, hốt hoảng như mất hồn vía, trạng thái lúc này của cậu chủ nhất định là đã gửi phải mùi hoa hồng cực nặng.

“Cậu chủ!” Duy Đức vội vàng đỡ lấy Mặc Tây Quyết, trong ánh mắt rất lo lắng, “Cậu không sao chứ? Để tôi đưa cậu đến bệnh viện!”

Cảm giác khó chịu trong người Mặc Tây Quyết càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, nhưng vẫn dựa vào sức mạnh ý chí của bản thân hỏi: “Có nhìn Ngôn Tiểu Nặc không?”

Duy Đức bối rối trước cái tên lạ lùng này, “Ngôn Tiểu Nặc là ai?”

“Chính là người đến cùng với ông đó!” Mặc Tây Quyết một cách giận dữ.

Khiến cho bộ dạng bóng bẩy, thanh lịch hàng ngày của ông lúc này cũng trở nên bối rối, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Nhưng thấy bộ dạng lo lắng của cậu chủ, còn có thể có ai vào đây nữa?

Duy Đức nhanh chóng trả lời: “Cô Ngôn vừa chạy đi rất vội vàng, tôi gọi cô ấy cũng không thèm để ý Trong lòng Mặc Tây Quyết có một sự hoảng loạn như chưa từng thấy, anh muốn đuổi theo, nhưng không còn một chút sức lực nào cả, anh rất hận sức khoẻ của anh lúc này, ngay cả đuổi theo người con gái anh yêu cũng không làm được.

“Đưa tôi ra khỏi đây, tôi tuyệt đối không thể bị đổ xuống ở đây được, còn nữa, để ý gia đình Ngôn Ngọc Thanh” Mặc Tây Quyết lại căn vào đầu lưỡi rồi đi thẳng ra ngoài.

Duy Đức nhớ lại, rồi đưa cậu chủ của nhà mình ra khỏi Diệp Thành.

Vừa ra khỏi Diệp Thành, Mặc Tây Quyết liên không thể chống cự nổi bị ngất đi.

Duy Đức gọi vệ sĩ đã đứng ở cổng Diệp Thành từ trước, một tốp nhanh chóng đưa Mặc Tây Quyết trở lại lâu đài, một tốp bất luận thế nào cũng phải tìm được Ngôn Tiểu
Nặc.

Còn Ngôn Tiểu Nặc lái xe về biệt thự Hằng An, giờ ngoài Hằng An ra, cô không còn nơi nào để đi.

Mặc dù nói với bản thân mình nhiều lần rằng bản thân cô đang lái xe, không được không nữa, nhất định không được khóc, nhưng những dòng nước mắt không còn nằm trong sự kiểm soát của cô cứ vậy mà tuôn ra.

Tại sao anh lại có thể ôm Ngôn Uyển Cừ, ngay cả khi đó là một người phụ nữ khác, trong lòng cô cũng sẽ thấy thoải mái hơn một chút.

Mặc Tây Quyết và Phó Cảnh Dao đều giống nhau, vừa gặp Ngôn Uyển Cừ cái là không cần cô ấy nữa rồi sao?

Ngôn Tiểu Nặc đưa tay lên gạt nước mắt, nhưng đôi mắt lại dưng dưng, nhất thời không nhìn rõ tình hình phía trước, nhưng trực giacs nói với cô dường như cô đã đâm phải cái gì đó, cô ý thức được điều đó liên phanh gấp xe lại, vì đã muộn rồi.

Khi cô mở mắt ra đã có rất nhiều người bao vây xung quanh trước chiếc xe.

Đột nhiên chân tay của Ngôn Tiểu Nặc mềm nhũn đi, nhanh chóng mở cửa xe, đi ra xem tình hình.

Chỉ nhìn thấy một bà già đang năm trên đường, và còn có một chiếc xe lăn bị lật bên cạnh.

Những người xung quanh bắt đầu chỉ chỏ, Ngôn Tiểu Nặc vội vàng chạy lên xem bà cụ, hai mắt của bà cụ nhắm chặt lại, như thể bà ấy hoàn toàn đã mất đi ý thức.

Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng gọi xe cứu thương tới, lúc này, cảnh sát giao thông đã đến khoanh vùng hiện trường, xử lý sự cố.

Cảnh sát kiểm tra bằng lái xe của cô và giấy phép lái xe, lại để cô thổi nồng độ cồn, xác nhận cô không uống rượu, cũng điều tra qua camera giám sát cô không hê vượt tốc độ, chứng thực đây là một vụ tai nạn ngoài ý muốn.

Nhưng những người xung quanh đang bàn tán xôn xao, thậm chí có một số người còn nhận ra đó là Ngôn Tiểu Nặc nổi tiếng lẫy lừng, càng có người bắt đầu lấy điện thoại ra ghi lại hình ảnh.

Lúc này Ngôn Tiểu Nặc lo lắng là bà cụ không biết thế nào, cô rất lo ảnh hưởng đến tính mạng.

Vì người xung quanh khá đông, con đường này lại là con đường phồn hoa, xảy ra sự việc này, đã dẫn đến tắc nghẽn giao thông trầm trọng.

Xe cứu hộ cuối cùng cũng đã đến, các y sĩ lấy cáng ra và đưa bà cụ vào trong xe cứu thương.

Ngôn Tiểu Nặc cũng muốn đi cùng, nhưng bị cảnh sát giao thông ngăn lại, “Cô Ngôn, mời cô về đồn cảnh sát giao thông với chúng tôi một chuyến, đâm phải người, giờ chưa biết sống chết thế nào, chúng tôi cần cô đi cùng chúng tôi để làm rõ tình hình ”

Ngôn Tiểu Nặc mặc dù không muốn đi chút nào, nhưng lúc này cô thật bất lực không có ai giúp đỡ, cô gật đầu đồng ý, “Tôi biết rồi, tôi sẽ về cùng các anh”

Cảnh sát thấy thái độ hợp tác của cô, thở phào nhẹ nhõm, sau đó để người ở lại xử lý hiện trường, rôi dẫn Ngôn Tiểu Nặc về đồn cảnh sát giao thông.

Các thủ tục cần thiết đã làm xong, Ngôn Tiểu Nặc đang định tới bệnh viện để thăm bà cụ thì lại nhận được tin xấu từ bệnh viện, vì không thể cứu chữa được nên bà cụ đã mất.

Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên như bị nắm tia sét chập lại

đánh ngang tai, hai chân cô mềm nhũn ra, suýt chút nữa

thì ngã xuống đất.

Cảnh sát đứng bên cạnh đã đỡ lấy cô, nhìn và đôi mắt cô với sự cảm thông, “Cô Ngôn, nếu như người còn sống, cô và gia đình người nhà nạn nhân có thể thương lượng với nhau, nhưng giờ người mất rồi, mặc dù trên hồ sơ của cô đều bình thường, nhưng vẫn phải đến đồn công an một chuyến mới được”

Ngôn Tiểu Nặc nó không ra lời, toàn thân run rẩy sợ hãi, cô mới có 18 tuổi, mà đã hại một mệnh người rồi, sao lại như vậy, sao lại như vậy được!

Nhưng tình hình đã đến bước này, có nói gì đi nữa cũng không có ích gì cải

Cảnh sát giao thông thở dài, hỏi người đến từ bệnh viện: “Người nhà nạn nhân phản ứng thế nào?”

“Người nhà nạn nhân tâm trạng rất không tốt, yêu câu muốn gặp Ngôn Tiểu Nặc, còn yêu cầu cô phải bồi thường” Bác sĩ đã quen với tình huống này, nhưng thấy dáng vẻ mất kiểm soát, quẫn trí của Ngôn Tiểu Nặc mà cảm thấy đáng thương.

Ngôn Tiểu Nặc nói lẩm bẩm: “Tôi phải đến gặp gia đình nạn nhân, họ muốn tôi đền bao nhìn tiên cũng được”

Bác sĩ gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt”

Ngôn Tiểu Nặc cùng bác sĩ đến bệnh viện, người nhà nạn nhân vừa nhìn thấy cô, lập tức lao ập đến: “Đây chính là đồ giết người! Cô đâm chết mẹ tôi!”

Ngôn Tiểu Nặc bị một người phụ nữ trung niên đẩy xuống sàn đá cẩm thạch, nhưng cô không hề có bất kỳ phản kháng nào, cô khiến họ mất đi người thân, cô có bị trừng phạt như thế nào cũng không đáng.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi” Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống xin lỗi họ, “Tôi biết tôi nói gì cũng bằng thừa, thực sự tôi xin lỗi”

Người phụ nữ trung niên phớt lờ bác sĩ và y sĩ đang can ngăn, chỉ vào mặt Ngôn Tiểu Nặc và mắng: “Lái Lamborghini thì ghê gớm lắm sao, cô lái xe không có mắt à? Một người to như vậy đi qua trước mặt cô mà cô cũng không nhìn thấy à!”

Những lời buộc tội hết lần này đến lần khác, giống như roi da quật vào cơ thế cô, đau đến nỗi toàn thân tê đại.

“Tôi xin lỗi, tôi thực sự không cố ý, thực sự tôi xin lỗi...” Ngôn Tiểu Nặc bật khóc, nhưng ngoài khóc ra, cô cũng không biết nên nói gì.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện