Tổng Tài Cuồng Vợ

Nhanh tới đường Tây Hà


trước sau

Biệt thự Hằng An của nhà họ Lục.

Lục Đình đang đàm phán với bố của mình ở trong phòng khách.

Bà chủ Lục trong lòng hơi lo lắng, bước tới khuyên Lục Đình: “Khó khăn lắm con mới từ Mỹ trở về, đi nghỉ ngơi trước đi”

Lục Đình lắc đầu, ngữ khí kiên định: “Con nhất định phải giúp cô ấy.”

“Giúp cô ấy sao?” Lục Sách Bình tức giận tới mức thái dương giật giật, ông ta cao giọng nói: “Con lấy cái gì mà đòi giúp cô ấy? Lần này con trở về đây là do Mặc Tây Quyết thả cho con một con ngựa, con đừng có mà không biết điều đi tranh giành phụ nữ với Mặc Tây Quyết. Nhà họ Lục chúng ta sớm muộn gì cũng bị con làm cho liên lụy.”

Trong mắt của Lục Đình như phát ra ngọn lửa, anh ta nắm chặt bàn tay thành quyên.

Bà chủ Lục ôm lấy con trai, cay đắng nói: “Ngôn Tiểu Nặc là người phụ nữ của Mặc Tây Quyết, cô ấy xảy ra chuyện này chắc chắn Mặc Tây Quyết sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu, con tham gia vào làm gì?”

Lục Đình lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nếu như Mặc Tây Quyết có thể giúp cô ấy thì cô ấy đã không ở trước mặt con cầu xin, cho nên con nhất định phải giúp cô ấy”

Lục Sách Bình trừng mắt nhìn con trai, tức tới nỗi nửa ngày sau không nói nên lời. “Ba” một tiếng, một cái tát bay tới.

Bà chủ Lục đau lòng nước mắt chảy ra, liền vội vàng bước tới ôm con trai, bàn tay vuốt ve má phải đỏ bừng của anh ta, quay đầu lại hét lên với Lục Sách Bình: “Ông có chuyện gì thì từ từ nói là được rồi, tại sao phải động tay chứ? Chúng ta chỉ có một đứa con trai này thôi ”

“Có đứa con trai như này, thà rằng không có thì hơn” Lục Sách Bình tức tới mức mất lý trí, hét to lên.

Lục Đình từ từ đứng dậy, lạnh nhạt nói với Lục Sách Bình: “Bố nói đúng lắm, không có còn hơn. Cho nên lúc ở Liên Sơn, con không nên sống thì hơn”

Nói xong, anh ta xoay người đi lên tầng.

Lục Sách Bình và bà chủ Lục bị câu nói đó của anh ta làm cho hoảng hốt, rất lâu sau, bà chủ Lục mới ngồi trên ghế sô pha bật khóc nức nở.

Một đêm này, ở bên ngoài là một mảng hỗn loạn, mà ở phía Ngôn Tiểu Nặc cũng không khá khẩm hơn là mấy.

Một đêm dường như mất ngủ, Ngôn Tiểu Nặc ngủ được rất ít lại gặp ác mộng, bị dọa tỉnh mấy lần. Đến khi trên bầu trời có tia sáng cũng không thể nào ngủ được nữa.

Cơ thể cảm thấy rất khó chịu, cho nên cô đi vào phòng tắm tắm rửa một chút.

Cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể thoải mái một chút, lúc quay trở về phòng nhìn vào điện thoại, trống rỗng, không có bất cứ cái gì.

Trống rỗng và lạc lõng lại một lần nữa trào dâng lên trong lòng, Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, cố gắng khống chế nước mắt chảy ra, đi tới mở tủ quần áo ra.

Một tủ quần áo to lớn được chia làm hai bên, một bên đặt quần áo của cô, bên kia là quản áo của Mặc Tây Quyết. Bởi vì cô chỉ tới lâu đài Đế Chi ở tạm thời cho nên Mặc Tây Quyết không sai người đem hết quần áo của bọn họ tới lâu đài.

Áo khoác, tây trang, áo len, cà vạt của anh, tất cả mọi thứ đều được là và sắp xếp nghiêm chỉnh. Tất cả mọi thứ đều giống như những món quà lưu niệm, nó khiến linh hồn của Ngôn Tiểu Nặc càng thêm đau đớn.

Nhưng mà có đau lòng thì sao chứ? Cô vẫn phải sống, cô vẫn còn con đường phía trước phải bước qua.

Ngôn Tiếu Nặc vỗ nhẹ gương mặt của mình, cố gắng khiến bản thân mình ổn định hơn. Sau đó lựa chọn một bộ quần áo màu nhạt mặc lên, chải gọn đầu tóc đang xối bù. Nhìn vào thì thấy có tinh thần hơn một chút.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Ngôn Tiểu Nặc cầm lên xem, là bà chủ Toàn Cơ.

Mọi việc lan truyền rộng rãi như vậy rồi, bà chủ Toàn cơ biết cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà trái tim cô vẫn hơi run rẩy.

“Tiểu Ngôn, bây giờ cô lập tức tới tập đoàn Đế Quốc để chuẩn bị một cuộc họp báo. Tôi đợi cô ở tầng dưới của tập đoàn Đế Quốc.” Bà chủ Toàn Cơ nói xong thì tắt điện thoại đi.

Ngôn Tiếu Nặc ngơ ngác tại chỗ mấy giây mới phản ứng được, bà chủ Toàn Cơ đều biết tất cả mọi chuyện, cho nên cô còn sợ gì nữa chứ?

Cô cầm túi xách lên sau đó đến thẳng tập đoàn Đế Quốc.

Không giống như lần trước bà chủ Toàn Cơ đi cùng cô, lần này xe của tập đoàn Đế Quốc tới đón cô. Cho nên chỉ có một mình cô đối diện với truyền thông.

Bởi vì có kinh nghiệm của lần trước, cho nên Ngôn Tiểu Nặc chỉ cúi đầu đi về phía trước. Mặc kệ sự công kích của giới truyền thông, cô không nói một chữ gì.

Nhìn thấy bà chủ Toàn Cơ vẫn luôn đứng đợi cô, lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới thả lỏng một hơi. Bà chủ Toàn Cơ kéo lấy tay của cô tiến về phía cầu thang máy.

Thẳng tới khi hai người bước vào cầu thang máy thì mới có cơ hội để nói chuyện với nhau.

Lời của bà chủ Toàn Cơ ngắn gọn: “Tiểu Nặc tôi đã biết hết mọi chuyện rồi, bây giờ anh hai đang hôn mê, buổi họp báo ngày hôm nay sẽ do tôi và tổng giám đốc Tôn chủ trì, văn bản xin lỗi đã được chuẩn bị hết rồi, cô xem một chút đi, rồi nhớ vào đầu”

Nói xong, cô ấy đưa cho Ngôn Tiểu Nặc một tờ giấy.

Ngôn Tiểu Nặc hoảng loạn hỏi: “Mặc Tây Quyết bị hôn mê sao?”

Bà chủ Toàn Cơ gật đầu: "Bệnh cũ lại tái phát.”

Ngôn Tiểu Nặc rũ mắt xuống, trong lòng lo lắng. Nhưng mà chuyện quan trọng bây giờ là nhanh chóng ghi nhớ những lời xin lỗi này vào đầu.

Bà chủ Toàn Cơ ở bên cạnh lạnh nhạt nói: “Anh hai uống say, mà cô và Ngôn Uyển Cừ lại có tướng mạo giống nhau. Nhưng mà về sau anh ấy nhìn thấy cô thì vội vàng đuổi theo. Giữa bọn họ không hề có chuyện gì cả. Anh hai ngửi thấy mùi hoa hồng trên người Ngôn Uyến Cừ và bất tỉnh ngay sau khi rời khỏi Diệp Thành”

Ngôn Tiếu Nặc nghe thấy vậy, bàn tay nắm chặt lấy tờ giấy. Là do bản thân mình hiểu nhầm rồi, cô cắn chặt môi không nói lời nào.

“Tạm thời đừng nghĩ tới những điều này nữa, anh hai không sao đâu.” Trên gương mặt của bà chủ Toàn Cơ khó mà che dấu sự mệt mỏi: “Gia đình của người chết đã đồng ý thỏa thuận riêng rồi, chuyện này rất nhanh sẽ trôi qua thôi.”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, hòn đá treo trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống. Tốc độ nhìn tờ giấy cũng ngày càng nhanh hơn.

Thực ra xem hay không xem cũng chả sao cả, vốn dĩ hôm nay Ngôn Tiểu Nặc đã chuẩn bị sẵn lời xin lỗi với người nhà của người chết và người dân cùng các fans của mình. Lúc cô tới đã chuẩn bị tốt bản
nháp ở trong đầu rồi.

Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên đối mặt với cảnh này cho nên Ngôn Tiểu Nặc lần này đối diện với bọn họ cũng không có căng thẳng bằng lần đầu tiên. Nhưng mà nghĩ tới những chuyện mà bản thân đã làm, cô không cách nào duy trì sự điềm tĩnh trên khuôn mặt được. Với khuôn mặt buồn bã đau thương, cô bước lên trên sân khấu cúi đầu xuống với giới truyền thông.

“Tôi muốn gửi lời xin lỗi tới bà lão bất hạnh đó, muốn xin lỗi con gái của bà ấy, xin lỗi cháu gái của bà ấy. Đồng thời, tôi cũng khiến cho fans của mình thất vọng rồi, tôi thật sự rất xin lỗi” Ngôn Tiểu Nặc vừa nói, nước mắt cũng từng giọt rơi xuống: “Tôi cũng có người thân, cũng từng phải chịu cảnh mất đi người thân cho nên tôi biết cái loại cảm giác đó là như thế nào. Đối với chuyện mà tôi đã làm, tôi sẽ cố gắng hết sức để chuộc lỗi, đồng thời tôi cũng sẽ chịu sự trừng phạt.”

Giọng điệu của cô trân thành, sắc mặt nhợt nhạt. Cho nên các truyên thông ở phía dưới cũng không nỡ hỏi những câu hỏi hóc búa. Bọn họ chỉ hỏi một vài câu hỏi đơn giản là xong.

Sau khi kết thúc buổi họp báo, Ngôn Tiểu Nặc đi theo bà chủ Toàn Cơ tới phòng làm việc của cô ấy. Bà chủ Toàn Cơ gật đầu với Ngôn Tiểu Nặc: “Vừa nãy biểu hiện rất tốt. Đừng để chuyện này ở trong lòng nữa, tất cả đã qua rồi, cô vân còn một con đường dài ở phía trước.

Ngôn Tiểu Nặc trâm mặc một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Mặc Tây Quyết vẫn ổn chứ?”

Bà chủ Toàn Cơ nhìn cô một lúc, lộ ra nụ cười vui vẻ yên tâm: “Anh ấy không sao, rất nhanh thì sẽ tỉnh lại thôi. Cô không cần phải lo lắng đâu, anh hai từ đầu tới cuối chỉ thích cô, rồi anh ấy sẽ nhận ra thôi” Ngừng một lúc, nụ cười của cô ấy càng sáng hơn: “Về sau trong lòng cô sẽ không còn phải lo ngại gì nữa”

Mặt của Ngôn Tiểu Nặc hơi hồng, cô lẩm bẩm nói: “Ai cần anh ấy nhận ra”

Mặc dù cô biết Ngôn Uyển Cừ câu dẫn anh ấy, nhưng mà cứ nghĩ tới bộ dạng Ngôn Uyển Cừ được anh ấy ôm trong lòng, cô lại cảm thấy không vui.

Bà chủ Toàn Cơ nhìn ra được suy nghĩ của cô, do đó có ý tưởng trêu chọc cô: “Ôi, cô đã học được cách ghen tuông rồi đấy hả? Tôi thấy cô và anh hai thật sự là 'Nếu không phải là người một nhà thì sẽ không bước vào cửa nhà”, cả hai người đều là một thùng giấm chua”

Mặt của Ngôn Tiểu Nặc càng đỏ hơn: “Gô lại trêu tôi rồi."

“Tối qua tôi vì chuyện của hai người mà bôn ba khắp nơi, tinh thần mệt mỏi.” Bà chủ Toàn Cơ trừng mắt với Ngôn tiểu Nặc: “Cô cho tôi trêu chọc cô một chút để được vui vẻ cũng không được sao? Người đó vẫn đang nằm trên giường mà”

Ngôn Tiểu Nặc không còn lời gì để nói.

Bà chủ Toàn Cơ cười nói: “Được rồi, chuyện này đã giải quyết xong rồi, tôi cũng không giữ cô lại nữa. Xe đang ở dưới tầng, cô đi tới thăm anh ấy đi”

Ngôn Tiểu Nặc chết không nhận: “Ai nói là tôi muốn đi thăm anh ấy chứ.” Nói xong, khóe môi vô thức cong lên.

Bà chủ Toàn Cơ vuốt mái tóc xoăn của mình, đôi mắt dài đẹp của cô nhìn Ngôn Tiểu Nặc, thích thú nói: “Tôi rất thích nhìn bộ dạng sống chết không chịu nhận của cô.”

Ngôn Tiểu Nặc bị cô ấy không chút lưu tình nào vạch trần, cảm thấy bản thân có thể lập tức biến mất: “Tôi, tôi không nói với cô nữa.”

Nói xong, cô xoay người đi ra khỏi phòng của cô ấy. Ở đằng sau vang lên tiếng cười sảng khoái của bà chủ Toàn Cơ.

Ngôn Tiếu Nặc càng bước nhanh hơn.

Vừa mới xuống dưới tầng, gương mặt quen thuộc của tài xế Lý đã xuất hiện. Ông ấy cười nói chào hỏi với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, tôi ở đây đợi cô rất lâu rồi, nhanh lên xe đi. Bà chủ Toàn Cơ căn rặn tôi đưa cô tới lâu đài Đế

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nói một câu: “Ông vất vả rồi” Sau đó kéo cửa xe bước lên.

Tài sẽ Lý trông thấy vẻ mặt của cô thoải mái cho nên trong lòng rất vui vẻ, không kìm được nói: “Cô Ngôn, hôm nay tâm trạng của cô rất vui sao?”

Ngôn Tiểu Nặc cười, nói: “Cũng tốt”

Tài xế Lý biết da mặt cô mỏng cho nên không nhẫn tâm trêu chọc cô nữa, do đó ông ấy chỉ cười không nói gì nữa.

Đột nhiên điện thoại của Ngôn Tiểu Nặc vang lên, cô mở điện thoại ra xem, vẻ mặt thay đổi.

“Tài xế Lý, bây giờ ông lập tức đưa tôi tới đường Tây Hà”

Tài xế Lý bị cô làm cho giật mình, kinh ngạc không hiểu nên hỏi lại cô: “Cô Ngôn, chúng ta không tới lâu đài Đế Chỉ nữa sao?”

Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc run rẩy, nói: “Không đi nữa, bây giờ chúng ta tới đường Tây Hà trước, nhanh, đi nhanh lên.”

Tài xế Lý nhìn thấy vẻ mặt của cô trắng bệch, biết được cô đang lo lắng cho nên cũng không dám hỏi gì nữa, chỉ gật đầu sau đó gia tăng tốc độ đưa Ngôn Tiểu Nặc tới đường Tây Hà.

Ngôn Tiểu Nặc rất lo lắng, mồ hôi trên trán chảy ra hết lớp này tới lớp khác, bởi vì sợ hãi mà các ngón tay xoắn lại.

Sao vẫn chưa tới, sao mà vẫn chưa tới nơi vậy?

Ngôn Tiểu Nặc nhìn đèn đỏ ở phía trước. Lo lắng tới mức ước gì bản thân mình có một đôi cánh có thể bay ngay tới luôn đường Tây Hà.

“Tài xế Lý, ông nhanh một chút” Ngôn Tiểu Nặc cực kỳ lo lắng gấp gáp, cho nên lại căn dặn một câu.

Tài xế Lý không biết cô xảy ra chuyện gì mà lo lắng vội vã muốn tới đường Tây Hà, do đó chỉ nói với cô: “Cô Ngôn, tôi sẽ cố gắng, đi qua ngã ba ở trước mặt là tới rồi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện