Trong phòng khách của nhà họ Phó.
Phó học giả câm chiếc cốc sứ màu xanh ở trên bàn ném về phía Phó Cảnh Dao, ông ta hét to lên: “Quỳ xuống.”
Phó Cảnh Dao sợ hãi, đầu gối mềm nhũn không có sức lực, cô ta vội vàng quỳ xuống và cúi thấp đầu.
Ông Phó và Bà Phó ở bên cạnh chỉ biết thở dài.
“Tuổi còn nhỏ lại đi học cách đâm sau lưng người khác, lòng dạ ác độc, danh tiếng cả đời của nhà họ Phó đề bị cháu phá hủy hết rồi” Giọng nói của Phó học giả có uy lực, nhìn thấy Phó Cảnh Dao chỉ cúi đầu không nói gì, ông ta càng thêm tức giận: “Theo gia pháp.”
Phó Cảnh Dao ngẩng mạnh đầu lên, trong đôi mắt hiện lên vẻ không thể tin.
Ông Phó và bà Phó kinh ngạc: “Bố..”
Phó Cảnh Dao lạnh lùng nói: “Là do Ngôn Tiểu Nặc có lỗi với cháu trước. Dựa vào cái gì mà người bị đánh lại là cháu.”
Gương mặt của Phó học sĩ đỏ bừng lên, ông ta nói: “Cháu vẫn không biết lỗi của mình sao? Hả? Cái người tên là Ngôn Uyển Cừ kia, thường xuyên đi vào Diệp Thành, có thể là loại người tốt sao? Bản thân cháu bị cô ta biến thành con cờ đi lòng vòng mà cháu còn không biết”
Phó Cảnh Dao sững sờ, trong đầu óc hỗn loạn.
Phó học sĩ đứng dậy, nói với ông Phó: “Từ hôm nay trở đi, Phó Cảnh Dao không được bước chân ra cửa nửa bước! Bên phía đại học S tôi sẽ đích thân đi nói chuyện. Ngày nào mà còn chưa suy nghĩ rõ, thì ngày đó không được bước chân ra cổng!" Ông lại nhìn Phó Cảnh Dao, nói từng chữ: “Nếu như còn dám ác độc tính toán hại người khác nữa thì ông sẽ đuối cháu ra khỏi nhà họ Phó!”
Loại trừng phạt này rất là nghiêm khắc, nhưng mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt ông cụ Phó nghiêm nghị như vậy. Cho nên ông Phó và bà Phó cũng không dám mở miệng cầu xin cho con gái của mình, chỉ cúi đầu xuống trả lời.
Phó học giả nói với con dâu của mình: “Cô trông chừng nó, không được để cho Ngôn Uyển Cừ kia gặp nó nữa. Tịch thu tất cả điện thoại máy tính của nó lại cho tôi. Nếu như để tôi phát hiện nó và Ngôn Uyển Cừ kia còn qua lại với nhau, thì các người cùng nhau tới Mỹ đừng quay trở về đây nữa.”
Bà Phó thấp giọng trả lời: “Vâng ạ”. sau đó đỡ Phó Cảnh Dao đang quỳ dưới đất dậy đi về phòng.
Ông Phó nhìn thấy bọn họ đi rồi, lúc này mới rót trà đặt ở bên cạnh Phó học giả, nhẹ giọng an ủi: “Bố, bớt tức giận đi”
“Con bảo bố phải bớt kiểu gì.” Phó học giả nhăn mày lạnh lùng nói: “Nha đầu đó cũng là đứa cháu mà bố yêu quý nhất, còn thương hơn cả A Thâm. Nhưng mà con nhìn đi, nhìn những chuyện mà nó làm đi. Bảo bố phải đối diện với A Quyết kiểu gì, đối diện với Mặc Lăng Thiên kiểu gì?”
“Bố, Cảnh Dao cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện phức tạp như thế này, cũng trách con và Tố Tố bình thường không quan tâm nó nhiều” Trong lòng ông Phó vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, cho nên vội vàng nhận sai.
Phó học giả thấy con trai mình thật tâm biết lỗi cho nên sự tức giận trong lòng cũng dịu đi một chút. Ông ta bưng tách trà lên uống một ngụm, sau đó đặt tách trà sang một bên.
“Vợ chồng hai con vì mấy năm nay con bé phải ở Mỹ cho nên trong lòng vẫn thấy tội lỗi, bố có thể hiểu điều này. Nhưng mà trước khi làm mọi việc, luôn luôn phải suy nghĩ xem có được hay không.” Phó học giả nói xong, lại thở dài một hơi: “Cảnh Dao và Mặc Tây Quyết không có duyên phận, về sau đừng có để ý tới chuyện này nữa. Mặc dù nhà chúng ta có chút giao tình với nhà họ Mặc, nhưng mà bối cảnh nhà họ Mặc rất phức tạp, vẫn nên không có giây dưa gì thì tốt hơn.”
Ông Phó gật đầu, nói: “Bố, lời của bố con đều hiểu rồi, con sẽ nói với Tố Tố.”
Phó học giả nghĩ tới bộ dạng kinh hãi lúc nãy của Phó Cảnh Dao, ông lắc đầu: “Mấy ngày này phải trông coi Cảnh Dao cẩn thận, đợi mấy ngày nữa, bố sẽ tự mình đi giải thích với nó.”
“Bố,...” Ông Phó không nói nên lời.
Phó học giả phẩy tay: “Không cần nói nữa, bố biết chừng mực. Con đi làm gì thì làm đi. Con để ý bên phía tập đoàn Đế Quốc một chút, dù sao thì cũng là do chúng ta có lỗi với họ”
Ông Phó gật đầu sau đó vẻ mặt nghiêm nghị đi ra khỏi cửa, đi đến tập đoàn Đế Quốc.
Giới truyền thông của thành phố S dạo gần đây bận rộn hơn trước rất nhiều. Không còn cách nào khác, ai khiến nam thần đầu tiên của thành phố § có vấn đề để họ bàn tán cơ.
Ví dụ như buổi họp báo của ngày hôm nay, Mặc Tây Quyết đã tập tan trái tim tò mò của bọn họ. Anh ấy tuyên bố nếu như về sau còn ai dám lôi chuyện cá nhân của anh ấy ra nói, thì anh ấy sẽ tiêu diệt giới truyền thông của
thành phố S.
“Thật sự là quá đáng sợ mà.”
"“Vê sau tôi không dám tới phỏng vấn Mặc Tây Quyết nữa.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Công việc này ngày càng khó làm mà.”
“Mọi người thường nói năm mới tình cảnh mới, tôi thấy còn không bằng lúc trước, đây thật sự không phải là một dấu hiệu tốt”
Ông Phó vừa mới bước vào cửa lớn của tập đoàn Đế Quốc liên nhìn thấy bộ dạng chán nản của cánh nhà báo. Ông ta nhăn mày, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cánh nhà báo nhìn thấy thị trưởng tới, mắt lập tức sáng bừng lên. Chạy nhanh lên chỗ ông ta.
“Thị trưởng, xin hỏi ông tới tập đoàn Đế Quốc là có công việc cần giải quyết sao?”
“Lần này tập đoàn Đế Quốc bị ảnh hưởng bởi những tin đồn, xin hỏi, ông là vì chuyện này mà tới đây sao?”
“Nghe nói ông muốn se duyên con gái của mình cho Mặc Tây Quyết, chuyện này là thật sao?”
Ông Phó cuối cùng cũng biết tâm trạng của Mặc Tây Quyết rồi, ông ta cười lạnh: “Sức tưởng tượng của mọi người thật phong phú rồi. Mục đích mà ngày hôm nay tôi tới đây không nhất thiết phải nói cho mọi người biết. Nếu như cần, tôi sẽ bảo thư ký của mình gửi công văn cho giám đốc của các bạn”
Cánh nhà báo lập tức im lặng, sau đó nở nụ cười rời đi. Nếu như tâm trạng của Mặc Tây Quyết là một cơn bão,thì ông thị trưởng này chính là một cây kim. Ai cũng không đắc tội được. Những nhân vật nhỏ bé như bọn họ vẫn nên trở về nhà, tìm mẹ của mình thì tốt hơn.
Ông Phó nhìn thấy cánh nhà báo như những con
đỉa bám lấy ông cuối cùng cũng chịu rời đi, lúc này ông ta mới thở phào một hơi. Sau đó đi tới thang máy.
Sau khi thang máy dừng lại, ông ta nhìn thấy gương mặt buồn bã của bà chủ Toàn Cơ, ông ta thân thiết gọi: “Tiểu Toàn”
Bà chủ Toàn Cơ nhìn thấy ông Phó, liên bày ra một nụ cười ngọt ngào, giọng nói cũng nhiệt tình hơn mấy phần: “Bác Phó.”
Ông Phó gật đầu, nhẹ giọng hỏi: “A Quyết có ở đây không? Bác vừa mới ở dưới lên thì nhìn thấy gương mặt đen xịt của đám nhà báo, hình như tâm trạng của A Quyết cực kỳ xấu."
Bị người con gái mà mình yêu đả kích như vậy, tâm trạng mà tốt thì mới lạ.
Nghĩ tới buổi họp báo vừa nãy bị mất kiểm soát, bà chủ Toàn Cơ chỉ cảm thấy da đầu run lên. Cô ấy thở dài: “Vừa nãy súy chút nữa cầm chiếc micro đập về phía phóng viên, nếu như không phải cháu ở bên cạnh thì hôm nay đã xảy ra chuyện lớn rồi”
Ông Phó trừng mắt, tuy rằng tính tình của Mặc Tây Quyết không tốt, nhưng mà trong những trường hợp quan trọng thì luôn điềm tĩnh, sao mà lần này lại mất kiểm soát như vậy được.
Bà chủ Toàn Cơ nhẹ giọng hỏi ông Phó: “Bác Phó, bác tới có việc sao?”
Ông Phó than một câu: “Tất cả là tại bác dạy con gái không tốt khiến mọi người bị liên lụy. Bố của bác đã cấm túc nó rồi, bây giờ mẹ của nó đang ở bên cạnh trông coi. Bác tới đây là muốn xin lỗi A Quyết.”
Bà chủ Toàn Cơ nghe ông Phó giải thích kĩ căn tỉ mỉ như vậy, cho nên nỗi oán giận trong lòng cô cũng dần tan biến. Cô nhẹ giọng khuyên ông Phó: “Bác Phó, với tình hình bây giờ bác không nên đi thì hơn. Cháu sợ anh ấy tức giận sẽ liên lụy tới bác." Ngừng một lúc cô lại nói: “Tâm ý mà hôm nay bác tới đây cháu đã rõ rồi, đợi anh ấy bớt tức giận cháu sẽ nói với anh ấy”
Ông Phó nghĩ ngợi một lúc, biết được từ trước tới nay bà chủ Toàn Cơ làm việc rất đáng tin, cho nên trong lòng cũng yên tâm, nhưng mà ông ta vẫn nói: “Tiểu Toàn, thật Sự rất cảm ơn cháu. Phía A Quyết, nhờ cháu giảng hòa, hi vọng A Quyết không tức giận với bác.”
Bà chủ Toàn Cơ gật đầu, nói: “Bác yên tâm đi, cháu biết nặng nhẹ mà.”
Lúc này ông Phó mới yên tâm, sau đó hỏi thăm bà chủ Toàn Cơ mấy câu về gia đình, rồi rời đi.
Bà chủ Toàn Cơ lo lắng nhìn cánh cửa phòng tổng giám đốc đang đóng chặt kia, trên gương mặt lộ ra nét mệt mỏi và bất lực.
Biệt thự Hằng An.
Ngôn Tiểu Nặc bị sốt tới mức mơ hồ, cho nên cũng không biết được tình huống long trời lở đất ở bên ngoài. Mấy ngày nay cô cực kỳ vất vả mệt nhọc, có thể nói đã vắt kiệt sức lực và tinh thần của cô. Nếu như không phải cô kiên cường chịu đựng, chỉ sợ đã ngã xuống từ lâu rồi.
Lục Đình vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cô không rời nửa bước, giây phút này anh ta đang ở nhà bếp nấu canh gừng cho cô, đợi khi nào cô tỉnh dậy sẽ đưa cho cô uống.
Nhưng mà Ngôn Tiểu Nặc ngoài việc ngủ ra thì là nằm mơ, mắt đều không mở ra được. Nhiệt độ trên người cô đã giảm rồi, nhưng mà gương mặt vẫn trắng bệch yếu ớt.
Lục Đình cực kỳ lo lắng, mời mấy người bác sĩ tới rồi, nhưng mà ai nấy cũng đều nói là để cho cô yên tĩnh nghỉ ngơi.
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc đang nằm mơ, trong mơ cô nhìn thấy bản thân mình đang đứng trên một vách đá cao. Bốn phía ngoài âm thanh của gió ra gì không có cái gì cả. Cô gọi tên của bà ngoại và Mặc Tây Quyết hết lần này tới lần khác, nhưng mà ngoại trừ tiếng gió ra, thì không có bất kỳ tiếng trả lời nào khác.
Đột nhiên ở phía sau có một sức lực mạnh nào đẩy cô, cô không biết ai đẩy mình xuống vách núi.
Sợ hãi quá, nên Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên tỉnh dậy.
Lúc cô mở mắt thì nhìn thấy một cặp mắt đen dịu dàng, chỉ nghe thấy giọng nói của Lục Đình: “Tạ trời tạ đất, cuối cùng em cũng tỉnh rồi”
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới ngồi dậy, hỏi: “Em ngủ à?”
“Em bị sốt, sốt tận một ngày rồi” Trong đôi mắt của Lục Đình khó che giấu được sự mệt mỏi, nói: “Anh nấu canh gừng cho em, anh đi xem nó thế nào đã.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy anh ta đi ra khỏi phòng, sau đó cô đi vào nhà vệ sinh giải quyết vấn về của bản thân, thuận tiện thay quần áo bẩn và tắm rửa.
Thế mà bản thân mình lại bị sốt, Ngôn Tiếu Nặc vỗ trán của mình. Lần này bị sốt chỉ ngủ có một ngày là khỏi sao?
Xem ra nỗi buồn và đau thương ở trong lòng đều được thể hiện qua cơ thể rồi, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lại nhìn lòng bàn tay của mình, thì ra vết thương bị ngón tay đâm vào cũng đã được xử lý rồi.
Bản thân và Mặc Tây Quyết, cũng đã hoàn toàn cắt đứt với nhau rồi.
Cô không thể như thế này nữa, cô phải cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình. Còn phải nghĩ cách cứu bà ngoại nữa.
Ngôn Tiểu Nặc lấy nước gội đầu đố vào trong lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng gội đầu.
Sau khi tắm rửa xong, cô câm máy sấy sấy tóc, rồi thay một bộ quần áo mới. Nhìn bản thân mình trong gương và chải tóc gọn gàng.
Ở bên ngoài cửa truyền tới giọng nói của Lục Đình: “Tiểu Nặc, bình thường em hay để thuốc ở đâu?”
Ngôn Tiếu Nặc thuận miệng trả lời: “Trong ngăn kéo của chiếc tủ ở đầu giường”
Lục Đình tới kéo ngăn kéo ra, vừa nhìn vào đồ ở bên trong thì mặt đỏ bừng lên.