Tổng Tài Cuồng Vợ

Ngôn Tiểu Nặc dọn đi


trước sau

Ngôn Tiểu Nặc cảm kích nhìn Lục Đình: “Cảm ơn anh, Lục Đình”

Lục Đình thấy cô thay đổi cách xưng hô, bất giác hơi mỉm cười: “Anh chỉ là cố hết sức lực mà thôi, có thể thành công hay không lại là một chuyện khác.”

Trong lòng của Ngôn Tiểu Nặc hơi thất vọng, nhưng mà cô vẫn an ủi Lục Đình: “Mặc kệ có làm sao, anh có thể giúp em, là em

đã vui lắm rồi"

Lục Đình nói: “Sự việc gấp gáp, em có thể đi tới sở cảnh sát cùng với anh không?”

Đột nhiên Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới cục trưởng Lâm ở cục cảnh sát, không biết ông ta có giúp mình không.

Cô nói với Lục Đình: “Em có quen biết cục trưởng Lâm của sở cảnh sát, không biết ông ta có giúp đỡ không nữa”

Mắt của Lục Đình sáng lên, nói với Ngôn Tiểu Nặc:

“Nếu như ông ta có thế giúp mình, vậy thì sẽ tốt hơn nhiêu"

“Vậy chúng ta đi thôi” Ngôn tiếu Nặc vội vàng đi cùng Lục Đình tưới sở cảnh sát.

Sở cảnh sát tất nhiên là một nơi nghiêm ngặt canh phòng chặt chẽ, không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào.

Cho nên Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình bị chặn lại ở cửa.

Lục Đình lạnh nhạt nói: “Tôi là Lục Đình của tập đoàn Lục Thị, còn đây là Ngôn Tiểu Nặc, chúng tôi có chuyện muốn gặp cục trưởng Lâm, mong anh thông báo một tiếng”

Bảo vệ nghe thấy bốn chữ “Tập đoàn Lục Thị”, thì mắt lóe lên, sau đó cầm điện thoại cố định gọi một cuộc điện thoại.

Đáp án nhận được là: “Cục trưởng Lâm đang bận, không có thời gian gặp hai người."

Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình nhìn nhau, cô nói với bảo vệ: “Tôi là Ngôn Tiểu Nặc, cục trưởng Lâm đáng nhẽ là quen tôi mà“

“Cục trưởng Lâm nhờ tôi nói với cô một câu, những người không biết quý trọng phúc phận của mình thì chính là đang đi tìm đường chết”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: “Có ý gì chứ?”

“Tôi nghĩ cô là người rõ nhất chứ, cục trưởng Lâm nói chuyện với cô, hoàn toàn là xem thể diện của tổng giám đốc Mặc, mà hôm nay tổng giám đốc Mặc đã nói với tất cả mọi người biết, anh ấy và cô không hề có bất cứ mổi quan hệ nào. Tôi nói này Ngôn Tiểu Nặc, cô cũng thật là kỳ lạ, rõ ràng tổng giám đốc Mặc chiêu chuộng cô như vậy, cô còn không biết điều. Cô đây chính là đang lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn, cô có biết không?”

Lục đình lạnh nhạt nói: “Chẳng nhẽ cục trưởng Lâm cũng không nguyện ý gặp tôi sao? Tôi là con trai của Lục Sách Bình”

“Đợi khi nào anh ngồi lên vị trí của bố anh đã rồi hãy tới nói chuyện với cục trưởng Lâm” Bảo vệ nói xong thì kéo cửa sổ lại, khôi phục lại tác phong của mình.

Ngôn Tiểu Nặc tức giận, Lục Đình thở dài một hơi, sau đó nhẹ giọng khuyên Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, mặc kệ như thế nào thì ở đây cũng là sở cảnh sát. Chúng ta rời đi đã rồi hẵng nói sau."

Việc đã như vậy rồi cũng không còn cách nào khác, Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể chịu đựng cơn tức giận đi theo Lục Đình trở về.

Có một chiếc xe đang đỗ ở phía không xa, người ở trong xe nhìn Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình rời khỏi sở cảnh sát, thở dài một hơi.

“Đang yên đang lành chạy tới sở cảnh sát làm gì?” Bà chủ Toàn Cơ không có lời gì để nói: "Nhìn bộ dạng như thế có vẻ là bị đóng cửa đuối đi rồi.”

Giản Minh ở bên cạnh nói: “Bọn họ chắc chắc gặp chuyện gì đó khó giải quyết cho nên mới tới nhờ cảnh sát giúp đỡ”

“Tôi biết ngay là Ngôn Tiểu Nặc có nỗi khổ riêng mà.” Bà chủ Toàn Cơ nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn nên nói chuyện này cho anh hai biết thì hơn.”

“Bây giờ anh hai của cô căn bản không muốn nghe thấy bất kỳ một tin tức nào có liên quan tới Ngôn Tiểu Nặc” Giản Minh lạnh nhạt nói: “Cô mà nói Ngôn Tiểu Nặc ở cùng với Lục Đình, thì chẳng phải là càng rắc rối hơn sao?”

Bà chủ Toàn Cơ mở to mắt ra nói: “Ôi trời, tôi không nói cô ấy ở cùng với Lục Đình là được mà”

Giản Minh giơ tay lên sờ trán, kiên nhẫn giải thích cho cô ấy: “Cô tưởng không nói thì anh cô không biết sao? Tôi thấy hôm nay anh ấy hạ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với Ngôn Tiểu Nặc chắc là cũng có liên quan tới Lục Đình rồi.”

Bà chủ Toàn Cơ chỉ cảm thấy đau đầu: “Vậy cô nói phải làm sao đây? Tôi thật sự không thể nhìn hai người họ như thể này được.”

Giản Minh chỉ cảm thấy chuyện này thật khó giải quyết, do đó nói với bà chủ Toàn Cơ: “Hay là chúng ta đợi xem như thế nào đã?”

“Cứ đợi rồi không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa” Bà chủ Toàn Cơ khó chịu nói, không nhịn được oán giận với Giản Minh: “Anh hai cũng thật là, chết vì thể diện."

Giản Minh thở dài: “Cô không hiểu, lòng tự trọng của đàn ông rất cao. Đã tỏ tình như thế rồi lại còn bị từ chối một cách tàn nhẫn, thật sự là muốn mạng người ta mà”

Bà chủ Toàn Cơ chỉ cảm thấy trái tim rất mệt mỏi, cô nói: “Thôi đi, không quan tâm bọn họ nữa, càng giúp thì càng bận rộn hơn. Đợi qua hai ngày nữa lại nói tiếp. Chúng ta quay trở về biệt thự đã, tùy cơ ứng biến ”

Giản Minh gật đầu biểu thị đồng ý, nghĩ ngợi một lúc, cô ta nói: “Dù sao thì cô cũng là thầy của Ngôn Tiểu Nặc, có thể quan tâm thì cứ quan tâm”

“Điều đó còn cân cô nhắc à” Bà chủ Toàn Cơ nói một câu: “ Tôi tất nhiên sẽ bảo vệ học trò của tôi rồi”

Biệt thự Hằng An.

Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình tạm biệt nhau ở trước cửa,Lục Đình nói trở về sẽ nghĩ cách khác, bảo Ngôn Tiểu Nặc ở nhà đợi tin tức của anh ta.

Bây giờ anh ta cũng không có cách nào khác, do đó Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà đợi tin tức của anh ta.

Trong đầu vang lên giọng nói của người bảo vệ kia, Mặc Tây Quyết đã nói với tất cả mọi người là anh ấy và cô không có bất cứ mối quan hệ nào.

Không có bất cứ mối quan hệ nào...

Ngôn Tiểu Nặc nhắm chặt mắt lại, tự nói với bản thân, không thể trách anh ấy, là do cô nhẫn tâm nói những lời tuyệt tình với anh, do đó anh ấy mới làm như vậy.

Cô ngồi trên ghế sô pha, vùi đầu vào đầu gối.

Không biết qua bao lâu, tiếng chuông cửa vang lên.

Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy ra mở cửa, kinh ngạc nhìn người tới: “Bà Lục?”

Bà Lục chỉ nhẹ giọng hỏi cô: “Cô Ngôn, tôi có thể vào trong nói mấy câu với cô không?”

Ngôn Tiểu Nặc không biết bà ấy muốn làm gì, nhưng mà vẫn lễ phép gật
đầu, sau đó nghiêng người để bà ấy vào.

Cô lại đi rót trà cho bà Lục.

Bà Lục đứng ở giữa phòng khách nhìn xung quanh căn biệt thự, căn biệt thự này sang trọng gấp trăm lần nhà của mình. Trong lòng bà ta thở dài, nhà họ Lục thực sự vĩnh viễn không là gì so với nhà họ Mặc.

“Bà Lục, mời bà ngồi.” Ngôn Tiểu Nặc lễ phép nói:“Uống trà ạ”

Bà Lục nhìn người con gái khiến cho con trai bà ta nhớ mãi không quên. Mặc dù hốc hác, nhưng mà đôi mắt to vừa trong vừa sáng, quần áo mặc trên người có giá trị không hề rẻ, tỉ mỉ quan sát, thật sự là một mỹ nhân.

Nhưng mà dù có xinh đẹp, cũng là một bông hoa tàn đã theo người khác!

Bà ta không nhận lấy tách trà mà Ngôn Tiểu Nặc đưa tới. Từ trong túi xách lấy ra một chiếc phong bì dày, rồi đưa cho Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc không động đậy, nhìn bà Lục hỏi: “Bà Lục, bà có ý gì?”

Bà Lục lạnh nhạt nói: “Ngày hôm nay của cô không bằng được như lúc trước, chắc là rất thiếu tiền đúng không? Đây là 20 vạn, mặc dù không nhiều, nhưng mà cô cứ cầm trước đi. Nếu như muốn nữa thì nói với tôi.”

Ngôn Tiểu Nặc không nhận lấy mà đặt tách trà ở trong tay sang một bên, nhẹ giọng nói: “Bà Lục, Ngôn Tiểu Nặc mặc dù không có tiên, bây giờ lại rơi vào bước đường này, bà cũng không cần phải cầm tiền tới đế cho tôi đâu. Bà muốn nói gì thì cứ nói.”

Bà Lục nhìn cô một lúc, dáng người mảnh khảnh, trên gương mặt nhỏ nhắn là sự kiên định, ánh mắt điềm tĩnh, lưng thẳng, có một lại kiêu ngạo.

“Vậy tôi không vòng vo với cô nữa” Bà Lục thu hồi tiền lại, nói với Ngôn Tiểu Nặc: Lục Đình vừa từ Mỹ trở về, đã cãi nhau với bố nó 2 lần rồi, tất cả đều là vì cô có chuyện tìm nó giúp đỡ”

Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới hiểu, thì ra là chuyện này.

“Lúc nó nhỏ, thân mang trọng bệnh, tôi và bố nó cũng bị ép buộc, nếu như còn cách khác thì ai nỡ nhẫn tâm để đứa con trai duy nhất của mình ở quê mà không hỏi không thăm chứ” Bà Lục nói, nước mắt cũng không kìm được chảy xuống: “Cô Ngôn, tôi cũng không muốn làm khó cô, chỉ là tôi xin cô giơ cao đánh khẽ buông tha cho Lục Đình. Tôi không muốn nhìn thấy cảnh bố con hai người họ đấu nhau trong nhà nữa”

Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, trầm mặc một lúc, cuối cùng cô vẫn gật đầu, nói với bà Lục: “Bà Lục, tôi hiểu ý của bà rồi. Thật xin lỗi, tôi gây thêm phiền phức cho mọi người rồi” Ngừng một lúc, cô lại nói: “Bà yên tâm đi, tôi dự định không sống ở đây nữa rồi, tôi sẽ dọn đi.”

Đây cũng là chuyện mà cô vừa mới đưa ra quyết định.

Ở đây có quá nhiều ký ức giữa cô và Mặc Tây Quyết. Mỗi ngày nhìn thấy, trái tim đều đau đớn không thôi. Cô không muốn như thế nữa, cho dù là chạy trốn cũng được.

Bà Lục kích động gật đầu, nói với Ngôn Tiểu Nặc:“Cảm ơn cô, cảm ơn cô.”

Tiễn bà Lục đi, Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu dọn đồ đạc của mình.

Thực ra đồ đạc của cô ngoài sách ra, thì những cái khác đều là do Mặc Tây Quyết cho cô. Mỗi một thứ đều là đồ hiệu. Ngôn Tiểu Nặc cười khổ, bản thân thật sự đã chiếm quá nhiều hào quang trên người anh ấy rồi.

Cô gói mấy bộ quần áo cần giặt lại, đồ dùng tắm rửa, sách và vở, và cách bức tranh mà Lục Đình tặng cô.

Kéo ngăn kéo ra, ở bên trong còn có một chiếc hộp trang sức nhung đen.

Mở hộp trang sức ra, viên kim cương đỏ phát ra ánh sáng chói lóa. Viên kim cương này là do anh ấy bỏ ra một số tiền lớn mua cho cô ở buổi đấu giá Sotheby, biểu thị cho tình yêu nồng nhiệt như lửa.

Anh ấy còn nói, muốn cô tận tay thiết kế một chiếc nhẫn, anh ấy sẽ dùng nó để cầu hôn cô.

Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt lấy trái tim của mình, ngăn cho nó không tiếp tục đau đớn nữa.

Cô đặt hộp trang sức quay trở lại ngăn kéo, sau đó kéo vali đi ra ngoài.

Trước khi gần đi, cô không biết phải giao chìa khóa của biệt thự này cho ai, do đó cô nhắn tin cho quản gia Duy Đức, bảo ông ấy tới biệt thự Hằng An một chuyến.

20 phút sau, quản gia Duy Đức vội vàng tới, nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc hai mắt ông ta kinh ngạc và vui mừng: “Cô Ngôn, cô tìm tôi tới đây, có phải là muốn cùng tôi trở về lâu đài không?”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn biểu cảm vui mừng của quản gia Duy Đức, trong lòng run rẩy. Cô lắc đầu, sau đó lấy chìa khóa nhà từ trong túi áo ra.

Tất nhiên quản gia Duy Đức biết đó là chìa khóa nhà của biệt thự Hằng An, ông ấy kinh ngạc hỏi: “Cô làm gì vậy?”

“Tôi dự định dọn đi.” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Quản gia Duy Đức, đây là chìa khóa nhà của biệt thự Hằng An, ngoài một số đồ đạc của bản thân ra thì tôi không mang bất cứ cái gì đi. Mong ông nhận lấy chìa khóa này, tôi cũng yên tâm phần nào”

Quản gia Duy Đức hoảng hốt một lúc, nửa ngày mới nói: “Cô Ngôn, có phải là vì chuyện chiều nay cậu chủ tuyên bố với bên ngoài hay không?”

Ngôn Tiểu Nặc trầm mặc một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Quản gia Duy Đức, là do tôi tổn thương Mặc Tây Quyết trước, do đó anh ấy có nói gì thì tôi cũng không nửa lời oán trách. Chỉ là bây giờ, tôi và anh ấy đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi, cho nên không nhắc tới anh ấy nữa thì tốt hơn.

Cô lại nói: “Mong ông chăm sóc Tú Cầu." Sau đó đặt chìa khóa nhà vào tay quản gia Duy Đức, rồi tự mình đi tới bên đường bắt một chiếc xe và ngôi lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện