Con đèo phong cảnh vốn đang thơ mộng, đột nhiên lại bùng lên trận hỏa hoạn lón.
Ngọn lửa mang theo những tiếng “Tách tách bụp bụp” còn mang theo thứ mùi thơm kì lạ, cũng may nơi đây cách xa khu dân cư, không thì nhất định sẽ kinh động đến chính phủ.
Quản gia Duy Đức vốn dĩ đi ngang qua đây để xử lý công việc, thì lại nhìn thấy xe của Mặc Tây Quyết.
Mà trận hỏa hoạn lớn ấy khiến tim của ông ấy bỗng chốc như nhảy ra ngoài.
Lập tức điều vệ sĩ từ lâu đài đến, trải qua hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dập được lửa, cũng ngăn chặn được ngọn lửa lan ra. Từ trong đống đổ nát và ngọn lửa ấy,
Duy Đức nhìn thấy thứ gì đó quen thuộc.
Ngọn gió vùng núi mang theo khói lửa khiến người ta chết sặc, còn tim của ông ấy lại như sắp nhảy ra ngoài.
Từ những thứ bị ngọn lửa đốt cháy có thể nhìn ra, đây là đồ đạc của công chúa Evelina...Duy Đức nghiêng người, không quan tâm đến nhiệt độ còn nóng rực của đống đổ nát ấy, ông ấy nhặt nó lên xem xét ti mi.
"Cạch” một tiếng, món đồ đó liền rơi xuống mặt đất.
Người vệ sĩ có chút lo lắng hỏi: “Quản gia Duy Đức..."
Duy Đức đứng quay lưng lại tất cả mọi người, hơi ngẩng đầu lên, cố trấn tĩnh lại tâm trạng của bản thân, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Đem hết những thứ đồ ở đây đóng gói lại, mang về lâu đài".
Những người vệ sĩ không dám kháng nghị, lập tức tiến lên dọn dẹp hiện trường.
Lúc đám Mặc Tây Quyết quay lại, Duy Đức vẫn còn ở đó dọn dẹp đồ đạc, thấy ba người họ, ông ấy bị dọa cho giật mình: “Cậu chủ, cô Ngôn, cô Toàn..."
Ba người họ vô cùng mệt mỏi, giống như vừa vượt qua khổ nạn nào đó. Bọn họ đều không nói gì, những cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào đống hoang tàn đang được dọn dẹp.
Duy Đức dường như hiểu ra được điều gì, liền giơ tay lên ra hiệu cho đảm vệ sĩ dừng lại.
Đám vệ sĩ đặt những thứ trên tay xuống rồi lặng lẽ rời đi.
Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất nhẹ, gần như có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào, chỉ nghe thấy anh nói: “Duy Đức, ông làm rất tốt, cho người tiếp tục dọn dẹp, đem những thứ này tạm thời chuyển về lâu đài”. Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Chuẩn bị máy bay đến trang viên cho tôi".
Ngôn Tiểu Nặc sửng sốt, kéo lấy Mặc Tây Quyết, “Mặc Tây Quyết, đừng đi!"
Lần trước khi anh trở về, trên người bị thương nặng như vậy, lần này anh lại đi, thì không biết sẽ như thế nào.
Cô Toàn Cơ cũng vội vàng khuyên anh: "Anh Hai, nếu anh đi rồi, thì khác nào phụ sự khổ tâm của Adele!"
Duy Đức nghe thấy cái tên Adele, thì toàn thân loạng choạng, mặt trở nên tái nhợt, ánh mắt nhìn thẳng vào cô Toàn Cơ:
"Adele? Adele làm sao?"
Cô Toàn Cơ nước mắt giàn dụa, kể một lượt.
"Adele vẫn còn sống... Nước mắt Duy Đức cũng rớt xuống lã chã, biểu cảm vô cùng phức tạp.
Ngôn Tiểu Nặc không biết giữa Duy Đức và Adele có chuyện gì, nhưng cô biết đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy quản gia Duy Đức rơi nước mắt như vậy, không kiểm soát như thế.
Giọng nói của Mặc Tây Quyết vẫn bá đạo và cố chấp như thế, anh nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cùng anh về lâu đài”.
Sức khỏe cô vốn dĩ đã không tốt, lại trúng độc, rồi trải qua một loạt vật lộn, anh thực sự không yên tâm được.
Ngôn Tiểu Nặc còn muốn nói gì đó, thì đã bị Mặc Tây Quyết bế ngang lên đặt vào xe.
Cô Toàn Cơ kéo lấy quản gia Duy Đức vẫn đang khóc một mình cùng theo lên xe.
Bốn người ngồi vào xe đều trầm mặc, cuối cùng cũng đến được lâu đài, Mặc Tây Quyết sai người đi tìm Trình Tử Diễm đến kiểm tra sức khỏe cho Ngôn Tiểu Nặc và cô Toàn Cơ, còn anh tranh thủ thời gian đi tắm một cái.
Trình Tử Diễm cho Ngôn Tiểu Nặc uống thuốc, rồi chuẩn bị truyền nước cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn đầu mũi kim đâm vào mu bàn tay mình, cô nắm lấy tay Trình Tử Diễm, tiếng nói mang theo cầu khẩn: “Bố, con không muốn truyền nước".
Trình Tử Diễm tạm thời để đầu kim sang một bên, ôn tồn an ủi cô: “Tiểu Nặc, đừng sợ, bây giờ chỉ có cách này, mới có thể khắc chế độc tố trong người con phát tác".
“Bố, không phải con sợ cái này". Trong mắt Ngôn Tiểu Nặc lấp đầy bởi nước mắt, vùng vẫy muốn đứng lên, "Mặc Tây Quyết đâu rồi, con muốn gặp anh ấy, con không thể để anh ấy về trang viên nhà họ Mặc được".
Nơi đó thực sự quá đáng sợ, nếu Mặc Tây Quyết không trở lại được nữa, thì cô phải sống ra sao đây?
Trình Tử Diễm bị lời nói của cô làm cho hồ đồ không hiểu gì: "A Quyết muốn đi London? Xảy ra chuyện gì?"
Ngôn Tiểu Nặc đem mọi chuyện kể lại cho Trình Tử Diễm, cuối cùng cô nói: "Con biết như vậy là rất ích kỷ, nhưng, nhưng con thật sự không thể nhìn anh ấy gặp nguy hiểm".
Nói xong, cô không đợi thêm nữa, xuống giường đi ra ngoài.
Cô không thể quan tâm nhiều như thế, mắng cố nông cạn cũng được, mắng cô ích kỷ cũng không sao, nhưng cô không thể nhìn Mặc Tây Quyết rời đi như thế được.
Mặc Tây Quyết đang chuẩn bị rời khỏi lâu đài thì lại nghe thấy tiếng gọi của Ngôn Tiểu Nặc: "Mặc Tây Quyết, anh không được đi!"
Mặc Tây Quyết quay đầu, nhìn Ngôn Tiểu Nặc còn đang đi dép lê, gương mặt đầy lo lắng gấp gáp, định chạy xuống dưới lâu.
Anh bị dọa cho giật mình vội vàng chạy lên ôm lấy cô.
Mặt Ngôn Tiểu Nặc đầy nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Mặc Tây Quyết, đừng đi, em xin anh".
Âm thanh yếu ớt, cùng đôi mắt thấm đẫm nước mắt, từng chút một chạm vào tận đáy lòng Mặc Tây Quyết, anh giang rộng hai tay ôm chặt cô vào lòng, đôi môi mỏng hồn lên thái dương cô hết lần này đến lần khác, anh thấp giọng nói: "Ngoan, đi lên để bố chữa bệnh cho em, anh hứa với em, anh nhất định sẽ quay về, anh còn phải nhìn em lĩnh giải Red Dot nữa, anh nhất định sẽ làm được.
“Em không cần!” Ngôn Tiểu Nặc dùng lực ôm chặt lấy eo anh, lắc đầu quần quật: “Mặc Tây Quyết, em không muốn anh lại đi cái nơi đó, em không biết, anh sẽ lại bị thương ở đâu! Nếu anh bị thương rồi, thì em giành giải Red Dot cũng còn ý nghĩa gì? Em thà không cần gì hết!"
Mặc Tây Quyết cúi
thấp đầu, dùng nụ hôn chặn miệng cô lại.
Tình cảm nóng bỏng từ trong nụ hôn sâu tan ra, Ngôn Tiểu Nặc đưa tay vòng lên cổ anh, hôn anh cuồng nhiệt.
Cô chính là vì không muốn để anh đi, không muốn để anh chịu thương tổn.
“Ngồn Tiểu Nặc". Ngón tay Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cô, thấp giọng nói: "Từ ngày mẹ qua đời, Adele đã bảo vệ, chăm sóc cho anh như một người mẹ, nếu không có cô ấy, thì có thể anh vẫn đóng mình như thế, mãi mãi phiền muộn, thì cũng không có Mặc Tây Quyết đứng trước mặt em của ngày hôm nay".
Ngôn Tiểu Nặc nhắm chặt đôi mắt, nước mắt lại không ngừng tuôn ra, sao cô lại không biết những điều này chứ?
Mặc Tây Quyết nói nhỏ: “Anh hứa với em, lần này, nhất định sẽ không để bản thân bị thương”.
Nhưng cô làm sao có thể tin tưởng được đây, tính khí của Mặc Tây Quyết, là sẽ không cúi đầu trước bất cứ ai.
“Đợi anh trở về, được không?” Ngữ khí của Mặc Tây Quyết vô cùng dịu dàng, lại một lần nữa bề ngang cô lên, từng bước từng bước đi lên lầu, đem cô giao cho Trình Tử Diễm, “Bố, xin người tha lỗi cho con.
Trình Tử Diễm đón lấy Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói trầm ổn: "Cậu đã hứa với nó trở về một cách toàn vẹn, thì cậu phải làm được".
Ông ấy như vậy có thể thấy được ông ấy đang ủng hộ hành động của Mặc Tây Quyết.
Trách nhiệm của người đàn ông cũng giống như người phụ nữ trong lòng, đều không thể gạt bỏ trách nhiệm.
Mặc Tây Quyết vuốt ve mái tóc dài của Ngôn Tiểu Nặc, nhìn sâu vào cô rồi quay người rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc ôm miệng khóc đến đứt hết tim gan.
Đúng lúc Mặc Tây Quyết định xuống lầu, thì có cô người làm vội vàng chạy đến nói: “Cậu chủ, quản gia Duy Đức đi London rồi!"
"Cái gì!" Gương mặt Mặc Tây Quyết đầy chấn động, "Điều chiếc chuyên cơ khác đến cho tôi!"
Lời của anh còn chưa nói xong thì cô Toàn Cơ đã vội vàng đi tới nói: "Anh Hai, tất cả máy bay đều đã bay đến London rồi, quản gia Duy Đức ông ấy.
Ông ấy rõ ràng là không muốn để Mặc Tây Quyết đi London.
Mặc Tây Quyết nắm chặt lấy lan can cầu thang, gân xanh trên tay như sắp bục ra, nghiến răng nói: “Đặt vé máy bay, tôi muốn chuyến bay sớm nhất đến Heathrow!"
Cô Toàn Cơ nhìn Mặc Tây Quyết hét lên: “Anh Hai, anh bình tĩnh một chút! Mọi người làm như vậy cũng vì anh!"
"Anh tuyệt đối không làm con rùa rụt đầu!” Mặc Tây Quyết quát lên.
Một người đã cho anh sự ấm áp như một người mẹ, một người theo bước chân anh hai mươi năm, anh làm sao có thể ngồi nhìn mà không làm gì chứ?
Dù thế nào anh cũng phải làm tất cả để đưa họ về.
Mặc Tây Quyết bình thản nói: "Các người không đặt vé, thì tôi tự đặt".
Cô Toàn Cơ tuyệt vọng nhìn theo Mặc Tây Quyết, cả nửa ngày cô mới nói: “Anh Hai, em đi cùng anh”.
“Em ở lại đây". Mặc Tây Quyết cự tuyệt lời đề nghị của cô ấy, "Chăm sóc sức khỏe cho tốt, em vừa mới sảy thai".
Dừng lại một chút, anh lại bổ sung thêm một câu: "Đừng để anh Cả biết việc của Adele, không thì anh ấy sẽ suy sụp mất".
Tình cảm giữa Mặc Tây Thần và Adele còn sâu đậm hơn Mặc Tây Quyết và cô Toàn Cơ.
Lúc này, cô người làm ở thư phòng đi tới, “Cậu chủ, trang viên của Mặc gia truyền tin đến, ông chủ muốn cùng cậu video call ngay lập tức.
Video call...Tin tức của Mặc Lăng Thiên cũng nhanh thật.
Cái gì phải đến rốt cuộc cũng sẽ đến.
Trình Tử Diễm nghĩ ngợi một hồi, rồi nói: “A Quyết, ta đi với cậu".
Cô người làm lập tức nói: “Ông chủ nói, nếu tất cả mọi người đều có mặt, thì hãy cùng đi gặp ông ấy".
Trong thư phòng, trên mày hình chiếu lớn là gương mặt bảo dưỡng kỹ lưỡng, anh tuấn bất phàm của Mặc Lăng Thiên, ông ta ngồi ở đó, nhìn bọn họ cùng nhau đi vào.
Mặc Lăng Thiên thấy Mặc Tây Quyế thì liền mở lời trước: “A Quyết, con thực sự đã tặng ta một món quà vô cùng bất ngờ đây".
Mặc Tây Quyết nắm chặt bàn tay, đô mắt đen láy trầm xuống: “Adele, cô ấy..'"
“Cô ta đang ở chỗ ta rồi". Mặc Lăng Thiên vẫy vẫy tay, lập tức có vệ sĩ kéo theo một người toàn thân đầy máu vứt xuống trước mặt bọn họ.
"Adele!" Mặc Tây Quyết và cô Toàn Cơ đồng thanh kêu lên.
Ngôn Tiểu Nặc toàn thân run rẩy, ôm lấy miệng, Trình Tử Diễm đỡ chặt cô.
Mặc Lăng Thiên cười nhạt nói: “A Quyết, con không nói lời nào đã xóa bỏ hôn ước với nhà Rolster, thực sự ta rất kinh ngạc, nhưng thấy con đang bảo vệ tiếng tăm của nhà họ Mặc, thì việc này ta không tính toán với con nữa. Giọng ông ta thấp dần xuống, "Nhưng con lại dám chơi trò này dưới mắt ta, là muốn như thế nào đây?"
Cô Toàn Cơ lập tức nói: "Bố, anh Hai không phải..."
“Con câm mồm!" Mặc Lăng Thiên càng trở nên tức giận, “Đừng tưởng ta không biết những ngày này con đã làm ra chuyện gì, tên tiểu tử nhà họ Phó đi đâu ra cũng không thèm quản nữa, A Toàn, ta đang nói chuyện với anh Hai con thì con đừng xen miệng vào".
Cô Toàn Cơ rùng mình một cái, nhìn Mặc Lăng Thiên bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, việc của cô và Phó Cảnh Thâm cuối cùng cũng để bố biết rồi?
Vậy thì còn chuyện gì là bố không biết nữa?