Trình Tử Diễm đứng ở bên cạnh Mặc Tây Quyết, nói với Mặc Lăng Thiên: "Mặc Lăng Thiên, mời ông trở về”
Mặc Lăng Thiên nói lạnh nhạt: "Nếu tôi không thì sao?"
"Ngôn Tiểu Nặc là con gái tôi, Mặc Tây Quyết là con rể tôi, đứa trẻ cũng là cháu ngoại tôi."
Trình Tử Diễm không sợ chút nào: "Nếu như ông chấp nhận chúng, tôi cũng không có bất kỳ ý kiến gì, nhưng nếu lấy cháu ngoại tôi ra để uy hiếp chúng, Trình Tử Diễm này không phải chỉ biết chữa bệnh cứu người đâu!"
Con dao trên tay A Dục lóe sáng, sau đó truyền đến tiếng hét thảm thiết của Lisa.
Không có ai thấy rõ A Dục ra tay như thế nào, người đàn ông tóc bạch kim này đã khiến những vệ sĩ ưu tú của nhà họ Mặc cảm thấy trong lòng vô cùng sợ hãi.
"Hừ.”
Mặc Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng: "Tôi thấy là các người đang lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác đấy chứ?"
Mặc Tây Quyết nhìn ông ta, giọng nói nhàn nhạt: "Con đã bị trục xuất khỏi nhà họ Mặc, con trai con sau này chỉ có thể đi theo con, mong mọi người đừng làm người khác phải khó chịu nữa”
Lúc này, bác sĩ kiểm tra tình hình cho đứa trẻ vội vã chạy đến, thấy Trình Tử Diễm, nói tiếng anh với ông: "Tình hình sức khỏe của đứa bé không tốt lắm." Mặc Tây Quyết trầm xuống.
Trình Tử Diễm không thể ngồi yên, xoay người lập tức đi kiểm tra cho đứa trẻ lần nữa, kết quả kiểm tra làm sắc mặt ông tái nhợt như tờ giấy.
"Đứa bé sao rồi?"Mặc Tây Quyết cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng, hỏi.
Trình Tử Diễm khó khăn nói: "Trên người của đứa bé cũng trúng độc như con." Mặc Tây Quyết nghe xong, lồng ngực giống như bị ai đó rút hết khí, đau đớn run rẩy, phun một hợp màu đen ra ngoài.
Mặc Lăng Thiên cố gắng để lấy Mặc Tây Quyết, trong giọng nói có một sự sợ hãi khó che giấu: “A Quyết? Con sao vậy? Tại sao lại bị trúng độc?”
A Dục lạnh nhạt nói: "Cậu ấy chưa từng uống thuốc giải" Trong ánh mắt xanh biếc thoáng qua sự than thở.
"Con đưa thuốc giải cho Ngôn Tiểu Nặc sao?" Mặc Lăng Thiên đường như không thể tin nổi nhìn sang Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết cũng đạt đến cực hạn: “Ba, nếu như là mẹ trúng độc, ba cũng nhất định sẽ làm như vậy!" Nghĩ đến chuyện người vợ đã mất, sự tức giận trên mặt Mặc Lăng Thiên cũng dịu đi, nhìn con trai đang hấp hối, trong lòng vừa đau vừa giận lại nói: "A Quyết, hãy trở về với ba, ba nhất định sẽ cứu con!" Mặc Tây Quyết bắt được bàn tay của Mặc Lăng Thiên, bên trên còn dính đầy máu đen: "Ba, cứu con trai con trước đã." "A Quyết!" Dường như Mặc Lăng Thiên sắp bị Mặc Tây Quyết ép đến phát điên.
Mặc Tây Quyết đã nói không ra nữa,bàn tay trước giờ mạnh mẽ đã bị độc tính làm cho yếu ớt đến không thể nhấc nổi.
Mặc Lăng Thiên thở dài: "Thôi, ba đồng ý với con, bây giờ con hãy cùng ba trở về!" Mặc Tây Quyết không trả lời, ánh mắt liếc đến phía trong phòng sinh.
Ngôn Tiểu Nặc vừa mới sinh xong, hoàn toàn không biết những chuyện vừa xảy ra.
Mặc Tây Quyết không ngờ rằng, anh còn chưa đợi được đến khi cô tỉnh lại, đã muốn rời khỏi cô mà đi.
Ngôn Tiểu Nặc càng không ngờ được, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay chính là nguồn cơn của mọi ác mộng sau này của cô.
Khi Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng tỉnh lại, bên cạnh cô không có Mặc Tây Quyết, không có Trình Tử Diễm, cũng không có đứa bé mà cô sinh ra, chỉ có A Dục ngồi bên cạnh cô.
"Chủ A Dục? " Ngôn Tiểu Nặc gọi lên, trong giọng nói mang theo sự nghi ngờ: “Mặc Tây Quyết cùng ba cháu đâu? Còn cả đứa bé nữa?" ADục đáp lại một câu không liên quan: "Cuối cùng cháu cũng tình rồi, uống nước đi” Vừa nói, ông đưa đến một ly nước ấm.
Ngôn Tiểu Nặc uống hai ngụm, sự nghi ngờ trong lòng càng ngày càng nhiều: "Bọn họ đi đâu đây? Còn nữa, đứa trẻ thế nào rồi?" Hết câu này đến câu kia đều có liên quan đến Mặc Tây Quyết và đứa bé.
Ảnh mắt của A Dục lóe lên, trong lòng rất mâu thuẫn.
“Chú A Dục, tại sao chủ không nói gì cả?" Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên có một loại dự cảm xấu.
Lúc này, Đường Mạt Ưu cùng Kiều Nam Hâm tới.
"Tiểu Nặc, em tỉnh rồi?"Đường Mạt Ưu dĩ nhiên vô cùng vui vẻ.
Kiều Nam Hâm thấy ánh mắt nghiêm trọng của A Dục, nụ cười ngọt ngào trên mặt cũng ngừng lại.
Thấy vẻ mặt của Ngôn Tiểu Nặc không có chút vui mừng nào, Đường Mạt Ưu cũng cảm thấy hơi khó hiểu: "Em sao rồi?"
"Anh Mạt Ưu”
Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc vẫn bình tĩnh, nhưng lại lộ rõ vẻ lo lắng: "Con của em đâu?” Nụ cười trên mặt Đường Mạt Ưu lập tức ngừng lại.
Ngôn Tiểu Nặc đã quá mức lo lắng, cô không thể nào giữ nổi bình tĩnh, hét lớn: "Đứa trẻ thế nào rồi! Tại sao mọi người không nói lời nào cả! Tại sao?"
Kiều Nam Hâm cố gắng đè tay của Ngôn Tiểu Nặc xuống, trong đôi mắt to xinh đẹp đẫm nước mắt: "Tiểu Nặc, em vẫn có thể có con mà, đừng như vậy." Ngôn Tiểu Nặc bất động.
Sẽ còn có con nữa, ý là, đứa bé của cô đã không còn? A Dục xoay người lại, nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Tiểu Nặc, đứa bé của cô vừa mới sinh ra đã trúng độc, được đưa đến trang viên nhà họ Mặc, nhưng mà vẫn chậm một bước." Đúng vào chiều hôm qua, tin đứa bé chết yếu được truyền đến.
Ngôn Tiểu Nặc cảm giác thế giới của mình đều đã chết đi.
Cô dùng hết sức lực sinh ra đứa bé, cô còn chưa được nhìn ngắm nó, còn không biết được hình hài đứa trẻ thế nào, mà nó đã không còn nữa.
Ngôn Tiểu Nặc nhíu mày thật chặt, nước mắt cuối cùng cũng đã rơi xuống.
"Tôi phải đi đến trang viên nhà họ Mặc!"Ngôn Tiểu Nặc vén chăn lên muốn xuống giường: "Dù cho đứa bé chết yếu, tôi cũng muốn gặp nó!" Cô vừa mới sinh xong, làm gì còn sức lực? Chưa xuống nổi giường đã ngã xuống.
Kiều Nam Hâm và Đường Mạt Ưu giật mình.
A Dục nhanh chóng bấm một cái trên gáy của Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngất đi.
Ông ấy bế Ngôn Tiểu Nặc lên trên giường, trên mắt mang theo vẻ đau thương: "Mạt Ưu, ba cậu khi nào sẽ quay về"
"A Quyết còn đang gồng mình với tử thần, vẫn chưa có hồi âm gì từ ba"
Đường Mạt Ưu cảm thấy đây mới chỉ là bắt đầu, vẻ mặt vô cùng lo lắng: "Nếu như A Quyết xảy ra chuyện gì, Tiểu Nặc phải sống thế nào."
Kiều Nam Hâm nhìn Ngôn Tiểu Nặc đang nhắm chặt hai mắt, đau lòng nước mắt rơi như
mưa: "Sao cô ấy lại đáng thương như vậy!"
A Dục khẽ lắc đầu, thở dài giúp Ngôn Tiểu Nặc đắp chăn.
Đường Mạt Ưu yên lặng hồi lâu, nói với Kiều Nam Hâm: "Cho cô ấy uống cháo dinh dưỡng, bây giờ cô ấy đang rất yếu và đang cữ”
"Em biết" Kiều Nam Hâm lập tức làm theo.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng mở mắt ra.
Chỉ nghe được giọng nói mừng rỡ của Kiều Nam Hâm: "Tiểu Nặc tỉnh rồi, có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?" Đỡ hơn sao? Đứa bé đã không còn, cô ốn thế nào đây? "Nam Hâm.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: "Em muốn đến nhìn đứa bé." Kiều Nam Hâm trầm mặc, lắc đầu một cái: "Sức khỏe của em không cho phép." "Đứa bé đã không còn, em còn cần sức khỏe làm gì?" Ngôn Tiểu Nặc thương tâm than thở: "Mặc Tây Quyết cũng ở trang viên nhà họ Mặc chứ? Không biết anh ấy sẽ đau lòng thế nào, em phải đi " Kiều Nam Hâm cắn môi, không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc cố gắng muốn đứng lên, nhưng phát hiện cô chẳng có chút sức lực nào, thử mấy lần cũng đều phí công.
Kiều Nam Hâm không đành lòng, nói: "Tiểu Nặc, đừng lãng phí sức lực!"
"Vậy chị giúp em được chứ?" Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc nghe hết sức yếu ớt: "Để em đứng dậy đến nhà họ Mặc."
"Tiểu Nặc!" Kiêu Nam Hâm vô cùng đau lòng: "Em nhất định phải giày vò bản thân mình như vậy sao? Dù cho em đến nhà họ Mặc, còn có thể thay đổi được kết quả gì"
Ngôn Tiểu Nặc chấn động cả người.
"Đúng vậy, em còn có thể thay đổi được kết quả gì?" Ngôn Tiểu Nặc nhắm chặt mắt lại: "Nhưng chị Nam Hâm, em không cam lòng, dù cho đứa bé đã biến thành tro bụi, em cũng phải đến nhìn nó." Lúc này Đường Mạt Ưu đi vào.
Anh không ngờ Ngôn Tiểu Nặc đã tỉnh, báo trên tay còn chưa kịp bỏ đi.
Ngôn Tiểu Nặc nhanh mắt, nhìn thấy hai chữ "Cáo phó'.
Trong lòng cô thầm run rẩy, là cáo phó của con trai cô sao? "Anh Mạt Ưu." Ngôn Tiểu Nặc gọi một tiếng, đưa tay ra: "Cho em xem báo một chút" Đường Mạt Ưu lui về sau một bước, cười nói: "Tiểu Nặc, báo này có gì để xem đâu, em mau đi nghỉ ngơi đi, tĩnh dưỡng mới là điều quan trọng nhất” Ngôn Tiểu Nặc không làm gì cả, chỉ lặp lại thêm một lần: "Đưa báo cho em” Đường Mạt Ưu không đưa báo cho cô, xoay người chạy.
Kiều Nam Hâm thở dài, đỡ Ngôn Tiểu Nặc nằm xuống, cố gắng khuyên nhủ: "Tiểu Nặc, cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, chờ đến khi em khỏe rồi, chúng ta cùng nhau đi đến nhà họ Mặc, được không?”
Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Nam Hâm, con trai em qua đời được bao lâu rồi?" Kiều Nam Hâm không biết tại sao cô hỏi như vậy, hơi do dự không biết có nên nói hay không.
"Nói đi" Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc bình tĩnh dị thường.
Kiều Nam Hâm không thể làm gì khác hơn là nói: "Từ, từ lúc tin tức truyền đến, đến bây giờ đã là một tuần rồi.
"Lâu như vậy sao?"Ngôn Tiểu Nặc lẩm bẩm.
Từ Iceland đến London cùng lắm cũng chỉ mất 1 tuần, nhưng tại sao Mặc Tây Quyết đến một cuộc điện thoại cũng không gọi đến? Ý nghĩ này vừa mới hiện lên, đã lập tức bị Ngôn Tiểu Nặc gạt bỏ.
Đứa bé chết yểu ngay trước mắt anh, chắc chắn anh cũng đau lòng không hề kém cô, thậm chí còn nhiều hơn.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trong lòng vỡ nát, đời này chỉ sợ không có cách nào hàn gắn.
Đầu cô bỗng có tiếng nổ tung, lại chìm vào trong cơn hôn mê.
Kiều Nam Hâm lại vội vàng chăm sóc cho cô, đắp chăn cho cô xong, thở dài ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, trong tay Đường Mạt Ưu vẫn còn tấm báo, bên trên loang lổ nước mắt.
Kiêu Nam Hâm cầm báo trong tay lên, hai chữ “cáo phó” đập vào mắt, cô vừa nhìn, thiếu chút nữa đúng không vững.
Là cáo phó của Mặc Tây Quyết.
Hai tay run rẩy đến mức không nắm chặt báo, Kiều Nam Hâm che miệng, ôm Đường Mạt Ưu khóc thành tiếng.
Đường Mạt Ưu ôm lấy Kiều Nam Hâm, dựa lưng vào vách tường lạnh như băng, âm thầm rơi lệ.
Hồi lâu sau, anh nói với Kiêu Nam Hâm: "Nam Hâm, chuyện này, trước tiên vẫn không nên để cho Tiểu Nặc biết, cô ấy sẽ chịu không nổi."
"Em biết."
Kiều Nam Hâm lẩm bẩm lên tiếng: "Nhưng chúng ta có thể lừa gạt được bao lâu chứ? Anh không biết đâu, bây giờ em thấy dáng vẻ của Tiểu Nặc, trong lòng em cảm thấy rất buồn khổ, tại sao cô ấy lại khổ như vậy, tại sao trời cao không thương cô ấy và A Quyết chứ?"
Đường Mạt Ưu không nói gì, thở dài một tiếng: "Bây giờ, chỉ có thể nói A Quyết đang nghỉ ngơi, bảo với Tiểu Nặc cũng phải cố gắng nghỉ ngơi."
"Chuyện này có được không?" Kiều Nam Hâm cảm thấy rất khó khăn: "Em sợ không thể gạt được” "Đúng là sẽ không gạt được."
Đường Mạt Ưu nhìn Ngôn Tiểu Nặc đang ngủ say trong phòng: "Chỉ hy vọng cô ấy có thể vượt qua lần này, mong ông trời sẽ phù hộ cô ấy"