Tổng Tài Cuồng Vợ

Giết chết cô


trước sau

Ngôn Tiểu Nặc thừa nhận rằng những lời nói của Vi Vi đầy ma lực đối với cô.

Cô là một người rất tò mò, huống hồ vấn đề này vốn là điều cô luôn thắc mắc bấy lâu nay, chính là vấn đề liên quan đến Mặc Tây Quyết.

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc vẫn nói: “Tôi không muốn biết!” Ngay cả khi cô muốn biết, thì cũng phải do Mặc Tây Quyết nói cho cô, mặc dù cô có linh cảm, điều này sẽ không bao giờ xảy ra.

Ngôn Tiểu Nặc thậm chí còn nghĩ rằng cô sẽ phải mang theo sự tò mò này mà tiếp tục ở cạnh Mặc Tây Quyết.

Vi Vi mỉm cười: “Để tôi đoán xem cô đang nghĩ gì? Cô là một người thông minh, nhất định là đã biết chút gì đó rồi, nhưng lại không rõ chân tướng sự việc” Một lúc sau, cô ta lại nói tiếp: “Cô cũng có thể đoán được rằng những chuyện mà Mặc Tây Quyết đã trải qua không hề dễ chịu chút nào” “Mấy chuyện này đều liên quan đến cô sao?” Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên hỏi. “Cái gì?” Vi Vi cau mày.

Ngôn Tiểu Nặc nhắc lại một lần nữa: “Tôi hỏi, những việc có liên quan đến Mặc Tây Quyết mà cô nói, đều liên quan đến cô sao?” Vi Vi mỉm cười, bình thản nói: "Không sai, chuyện này ngoài Mặc Tây Quyết ra thì cũng chỉ có tôi mới có thể giải đáp cho cô” “Lễ nào mọi chuyện đều do cô gây ra?” Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên bùng phát: “Tại sao cô có thể làm như vậy với anh ấy? Không phải cô cũng yêu anh ấy sao?" “Yêu anh ta?” Vi Vi khẽ ngẩng đầu lên, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ: “Đó đều là chuyện của rất lâu về trước rồi, tôi đột nhiên phát hiện ra, hận một người dễ dàng và thoải mái hơn yêu một người, cô biết tại sao không?” Ngôn Tiểu Nặc cản môi không nói gì.

“Bởi vì tôi căm hận anh ta, hận đến mức không màng tới bất cứ điều gì nữa” Vi Vi lớn tiếng nói, “Năm năm qua là năm năm tôi sống vui vẻ nhất, cô có biết hay không!” Không gian đột nhiên tĩnh lặng như nước đọng.

Ngôn Tiểu Nặc là người lên tiếng trước: “Vậy hôm nay, cô muốn làm gì?” Vi Vi bình thản nhìn cô, Ngôn Tiểu Nặc như bị cô ta nhìn thấu. “Không phải cô rất yêu anh ta sao?” Vi Vi hỏi, “Nếu cô đã không muốn nghe tôi kể về quá khứ của Mặc Tây Quyết, vậy thì cô hãy thay anh ta cảm nhận một chút đi, coi như đó là tình cảm mà cô dành cho anh ta.

Nhưng tôi thấy rất băn khoăn, rằng liệu cô có thể chịu đựng đến mức độ nào?” Giọng nói Ngôn Tiểu Nặc không nén nổi sự run rẩy: “Mức độ nào?” “Năm năm trước khi tôi đưa Mặc Tây Quyết đi, anh ta đã bị trúng độc rất nặng” Giọng nói Vi Vi phảng phất như gió mùa xuân, “Tôi nói với anh ta là tôi có thuốc giải, chỉ cần anh ta chịu cưới tôi, tôi sẽ lập tức đưa thuốc giải cho anh ta” “Tôi thậm chí còn nói với anh ta rằng chỉ cần anh ta cưới tôi thôi, cho dù anh ta vẫn muốn gặp cô, vẫn muốn ở bên cô, thì tôi cũng không để tâm” “Nhưng anh ta không đồng ý, cuối cùng một lần chất độc trong người anh ta phát tác, bị hành hạ đến chết đi sống lại, nhưng anh ta vẫn không đồng ý, anh ta có chết cũng không muốn lấy tôi!" Ngôn Tiểu Nặc quỷ xuống, ngồi trên mặt đất.

Vi Vi cười lạnh một tiếng, ra dấu tay. Đèn trong căn phòng ngay lập tức sáng lên, Ngôn Tiểu Nặc có thể nhìn rõ mọi thứ trước mặt.

Lần này, cô cảm thấy ớn lạnh chưa từng thấy, cô không thể kìm nổi mà ôm lấy cơ thể mình.

Là những người máy, mỗi người máy đều mặc áo giáp thép dày. “Cô có nhìn thấy không?” Vi Vi nói, “Thuốc giải độc được cất trên đầu người máy. Nếu anh

ta muốn sống, anh ta phải đánh bại người máy để lấy thuốc giải” Dưới ánh sáng cường độ mạnh, những bộ giáp thép lóe sáng lên, cô cuối cùng cũng biết

những vết thương trên người anh do đâu mà có.

Vi Vi võ cùng đắc ý với biểu cảm lúc này của Ngôn Tiểu Nặc, nhưng điều khiến cô ta hài lòng hơn vẫn còn ở phía sau. Cô ta ra hiệu, những người máy lập tức ngoan ngoãn tránh sang một bên, để lại một khoảng trống rộng lớn.

Giữa khoảng trống này, xuất hiện một màn hình lớn. Vi Vi lấy điều khiển ra, sau đó một đoạn video dài được phát lên.

Những hình ảnh đó ập vào mắt Ngôn Tiểu Nặc một cách bất ngờ khiến cô thấy choáng váng. Đôi mắt cô truyền đến một cảm giác đau đớn tột cùng, dường

như nó xuất phát từ trái tim cô, cô biết mình không nên nhìn, nhưng cô vẫn cố mở to mắt.

Như thể dùng cả tính mạng để mở căng mắt ra. Đây là cuộc sống của anh trong năm năm qua sao? Ngôn Tiểu Nặc dường như đã bị chuột rút, cơ thể

không còn sức lực, trái tim và cơ thể đều mất đi cảm giác. Không thể nói rõ là đau đớn, tức giận hay hận thù.

Tất cả những điều này, tất cả những cảm xúc này cùng tạo thành một dòng nước lớn, ngược dòng chảy cuồn cuộn, khiến cô phát điên.

“Vi Vi, tôi giết chết cô! Tôi giết chết cô!” Ngôn Tiểu Nặc lấy chiếc nỏ ra, đôi mắt đỏ hoe bắn tên về phía cô ta. Hết mũi tên này đến mũi tên khác, như một cơn mưa rào, tất cả đều nhắm đến cơ thể Vi Vi.

Cô rất hận, rất hận! Lúc này, không có một tiếng động nào khác cả, chỉ có âm thanh của hàng vạn mũi tên xuyên qua không trung. Mũi tên mà cô dùng là mũi tên có độc, chất độc Antiaris toxicaria.

Vi Vi không ngờ rằng cô đột nhiên lại bộc phát như vậy, cô ta cứ tưởng rằng với tính cách của Ngôn Tiểu Nặc, chắc chắn cô sẽ chìm đảm trong sự đau đớn và tổn thương. Nhưng phán đoán của cô ta lại sai, cũng giống như phán đoán sai lầm của cô ta năm năm trước.

Ngôn Tiểu Nặc của hiện tại không giống với Ngôn Tiểu Nặc của trước đây, cô dám ném văn kiện vào mặt Mặc Tây Quyết, dám một mình hạ gục hơn chục tên côn đồ, với lòng căm thù rực cháy này, cô như biến thành một con người hoàn toàn khác.

Những người máy đó đã trở thành lá chắn của Vi Vi. Nhưng sau khi trúng mũi tên của Ngôn Tiểu Nặc, tất cả chúng đều bị đoản mạch và báo hỏng.

Đương nhiên, đoản mạch sẽ phát ra lửa, những tia lửa đã bắt đầu bắn loạn xạ, vô cùng nguy hiểm.

Nhưng Ngôn
Tiểu Nặc hoàn toàn không quan tâm, thực tế thì cô chưa bao giờ dùng qua thân pháp mà A Dục đã dạy cho cô, nhưng thật không ngờ lúc dùng nó lại có cảm giác như thế này! “Thật không ngờ cô lại có bản lĩnh như vậy” Vi Vi đứng trước mặt cô, bình thản nói, nhìn chiếc nỏ đã trống trơn trên tay cô, có chút mỉa mai hiện lên trong mắt cô ta: “Cô hết tên rồi, tôi cũng không còn đạn”

Ngôn Tiểu Nặc nhếch môi cười, trong đôi mắt hoa anh đào lóe lên một phong thái tuyệt đẹp: “Cô muốn đợi Mặc Tây Quyết tìm đến, để anh ấy tận tay xử lý cô sao?” “Đừng có nói xằng bậy nữa!” Vi Vi cười lạnh, “Nếu là như vậy, thì lúc ở trang viên nhà họ Mặc tôi đã để lộ thân phận, như vậy anh ta sẽ dễ dàng giết tôi hơn” “Cô sẽ không để anh ấy giết cô dễ dàng như vậy” Ngôn Tiểu Nặc bình thản nói, “Tình cảm của cô đối với anh ấy, đến bản thân cô còn không nói rõ được, nó cũng giống như việc cô khiến Mặc Lăng Thiên bắt tôi gả cho Mặc Tây Thần, dụ Mặc Tây Quyết quay về trang viên nhà họ Mặc, vừa muốn anh ấy phải đau khổ, vừa muốn anh ấy xuất hiện trong tâm mắt cô, tôi nói có đúng không?”

Vi Vi cười nói: “Cô thực sự rất thông minh” Ngôn Tiểu Nặc cười hờ hững, cầm lấy chiếc nỏ, nói: “Cảm ơn đã quá khen, đây là lần đầu tiên cô Rolster khen

ngợi tôi” Nhắc đến thảm kịch gia đình, Vi Vi rùng mình, khẽ cử động ngón tay và bóp cò. Cô ta đã lừa Ngôn Tiểu Nặc, thực tế cô ta vẫn còn một viên đạn. Chỉ tiếc là cô ta chưa kịp giơ tay lên thì chiếc nỏ đã bay tới. Khả năng bản súng của cô ta rất tốt, nhưng thân pháp từ đầu đến cuối vẫn không thể bằng Ngôn Tiểu Nặc. Cho nên Ngôn Tiểu Nặc đã tránh được viên đạn đó, còn động mạch cổ của Vi Vi thì bị kẹp chặt bởi chiếc nỏ tinh xảo. Vi Vi ngã sụp xuống, nói một cách khó khăn: “Ngôn Tiểu Nặc...nếu như tôi chết...thì cô cũng không có cách nào rời khỏi đây...bốn phía, đều là thuốc nổ..” “Không ngờ rằng...hai chúng ta lại chết cùng nhau ở đây...bỏ lại anh ấy một mình ở....haha....” Ngôn Tiểu Nặc không ngờ tới việc ở đây có đặt thuốc nổ, nhưng cô phải làm gì để thoát khỏi đây? Cô bước tới rút chiếc nỏ ra, máu Vi Vi phun ra như thác nước. Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo hướng mắt của Vi Vi. Cô xoay đầu lại, đưa tay ra thử chạm vào mạch của Vi Vi, đã không còn đập nữa rồi. Cuối cùng thì Vi Vi cũng chất. Cô nhẹ nhàng vuốt mắt Vi Vi lại, đứng đậy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ cuối cùng của cô” Ngôn Tiểu Nặc chắn chắn mười mươi rằng hướng mà Vi Vi nhìn chính là hướng cửa.

Cuối cùng thì cô vẫn mong có thể gặp Mặc Tây Quyết một lần. Tuy nhiên, Ngôn Tiểu Nặc đã nhầm. Khi mở cửa, thứ chờ đợi cô không phải ánh sáng mà là những khối thuốc nổ được xếp gọn gàng. Loại thuốc nố này nếu không chạm vào thì chỉ là hàng trưng bày.

Nhưng bây giờ chạm vào rồi... Ngôn Tiểu Nặc xoay người chạy. Cô cố gắng hết sức để chạy, nhưng trong vòng năm giây, thuốc nổ đã phát nổ.

Âm thanh kinh hãi rung trời vang lên, lúc này Mặc Tây Quyết vội vàng lao tới.

Nhưng những gì anh thấy chỉ là đám khói lớn mù mịt bốc lên, ngọn lửa cháy rực cả một khoảng trời. Mặc Tây Quyết sững người mất một giây, sau đó nhanh chóng nhấn mạnh chân ga, xe chạy qua đống đổ nát. Hiện trường vừa trải qua vụ nổ rất nguy hiểm, vì không biết còn nơi nào có thể tiếp tục phát nổ.

Mặt đất vô cùng nóng. Mặc Tây Quyết nhìn thấy có một cái xác cháy sém, một tiếng rầm vang lên trong đầu anh, anh chạy lại, nhìn vào tay trái của cái xác.

Không có chiếc nhẫn hình giọt nước. Tốt rồi, không phải là cô...nhưng cô đã đi đâu? Mặc Tây Quyết lùng sục trong đống đổ nát đó suốt mười ngày, trong mười ngày này, anh huy động tất cả nhân lực đến tìm kiếm, có thể nói rằng một mảnh vỡ cũng có thế tìm ra, nhưng lại không thể tìm thấy Ngôn Tiểu Nặc. Chỉ có thể tìm thấy chiếc nỏ của cô. Thứ có thể chịu được nhiệt độ cao và chất nổ, ngoài chiếc nhẫn hình giọt nước ra thì chỉ có chiếc nỏ này.

Cô sẽ đi đâu được chứ? Trong mười ngày này, ngoài việc tìm kiếm trong đống đổ nát, phạm vi tìm kiếm còn được mở rộng ra các khu vực xung quanh thành phố S đến cả nghìn km. Nhưng vẫn không có tin tức gì. Mặc Tây Quyết không tin là Ngôn Tiểu Nặc đã bị nổ cháy thành tro, bởi vì cho dù có biến thành tro, thì với cách tìm kiếm này, Mặc Tây Quyết cũng đã sớm tìm ra rồi.

Sau hai mươi ngày tìm kiếm, Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng chịu rời khỏi đống đổ nát đó. Mặc Ngôn bị ba bỏ mặc suốt hai mươi ngày, lúc nhìn thấy ba trở về liền mếu máo lao tới sà vào lòng anh. Bàn tay Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vuốt tóc con trai: “Con đừng sợ, ba đã trở về, mẹ nhất định cũng sẽ trở về” Mặc

Ngôn không còn khóc to nữa, mà chuyển sang thút thí.

Mặc Tây Quyết tự tay đút cho con trai ăn, tự tay tắm cho cậu bé, chăm sóc cậu cẩn thận giống như Ngôn Tiểu Nặc vẫn làm. Sau đó Mặc Ngôn ngủ rất say.

Dáng vẻ lúc ngủ say của Mặc Ngôn không hề giống anh, mà lại giống Ngôn Tiểu Nặc, chỉ có cô mới có khuôn mặt thuần khiết như vậy.

Mặc Tây Quyết ở trước giường con trai, cứ ngồi như vậy suốt cả đêm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện