Nhà hàng Nhất Phẩm Thang mặc dù hơi nhỏ, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, lúc này vẫn chưa đến giờ cơm chính, trong nhà hàng không có nhiều người.
Nhưng bà chủ cửa hàng mặc một chủ mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi thấy Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc bước vào, còn cho rằng bà bị hoa mắt. "Hai vị đây là?" miệng của bà chủ nhà nói "hai vị", nhưng đôi mắt lại chỉ nhìn Mặc Tây Quyết. Mặc Tây Quyết không có chút phản ứng gì, chọn một nơi sạch sẽ nhất rồi ngồi xuống. Ngôn Tiểu Nặc cười nói với bà chủ quán: "Bà chủ, tôi muốn hai bát canh Thượng Vị, thêm một phần cháo nhỏ, một phần bánh mềm." “Được, được" nụ cười tươi rói hiện lên trên mặt của bà chủ quán, trước khi rời đi vẫn không quên nhìn Mặc Tây Quyết một cái.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống và nhìn thấy Mặc Tây Quyết ngồi đối diện vững như núi Thái sơn, không một chút động đậy, ai mà không biết còn tưởng đó là một bức tượng điêu khắc một anh chàng đẹp trai.
Cô rót hai cốc nước nước trà lúa mạch và nhấp một ngụm vẫn đang ẩm và thơm.
Thấy Mặc Tây Quyết không động đậy, cô đưa chiếc cốc cho anh, “Uống một chút đi, nước vẫn còn đang ẩm uống vào cho ấm bụng.
Mặc Tây Quyết cầm cốc nước và uống một ngụm, dừng lại một chút, anh dường như thấy thoải mái hơn một chút, trạng thái dịu đi rất nhiều.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh và khẽ cười nhẹ.
Sau một lúc, thức ăn đã được bế lên, hương vị khiến cho mọi người không thể chối từ. “Ngon låm đấy, anh ăn đi." Ngôn Tiểu Nặc giúp anh thối canh.
Mặc Tây Quyết uống vài ngụm, gật đầu, trong bụng cũng thấy thoải mái hơn nhiều” "Canh này không có nhiều, chút nữa anh dùng thêm cháo và bánh, đều tốt cho dạ dày." Ngôn Tiểu Nặc nói rồi uống vài ngụm đã hết nữa bát. Sau khi Mặc Tây Quyết ăn canh xong sự trống rỗng trong bụng trước đó tốt lên rất nhiều.
Trả tiền xong, hai người cùng rời đi, vừa may tránh được giờ cơm cao điểm đông người, có điều thấy Mặc Tây Quyết bước ra từ cửa hàng nhỏ, rất nhiều người vẫn còn đứng lại để xem, hầu như đều vì hám sắc, muốn ngắm thêm chút nữa.
Mặc Tây Quyết cảm thấy rất phiền, nhanh chóng đóng cửa xe lại, và rời đi.
Trở về tới biệt thự Hằng An, Ngôn Tiểu Nặc liền vào nhà tắm đi tắm rửa, chơi cả một buổi sáng, mặc dù thời gian không dài, nhưng cô thấy rất vui.
Bên ngoài thời tiết ấm áp, cô tay xong rồi nghỉ ngơi một chút.
Tầm rửa xong xuôi, khoắc lên chiếc áo choàng tắm mềm, nằm lên giường ngủ một giấc.
Mặc Tây Quyết cúi xuống hôn cô, với cái nhìn dịu dàng: "Em ngủ trước đi, anh đi xử chút việc
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, "Vâng, em biết rồi."
Mặc Tây Quyết giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ của cô một lúc rồi đi vào nhà tắm.
Tắm rửa xong thay quần áo, anh đến thẳng tập đoàn Đế
Quốc. Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới nhóm mắt đi ngủ, đang ngủ ngon thì tiếng chuông điện thoại vàng khiến cô dang ngủ ngon phải tinh dậy.
Dâng ngủ say thì bị đánh thức, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp than vãn thì thấy là Phó Cảnh Dao. "A lô? Cảnh Dao?" "Uyển Cừ cô mau xem Weibo, đều loạn lên rồi!” Giọng nói đầu dây bên kia của Phó Cảnh Dao rất gấp gáp, kèm theo chút phẫn nộ. "Weibo bị làm sao?" Ngôn Tiểu Nặc cau mày, “Tin tức với vần sao? Tôi còn muốn ngủ một chút nữa."
Phó Cảnh Dao tức một nỗi là sắt không thành được thép, "Đừng có ngủ nữa! Là tin của cô, cô còn nhớ cái đã sao chép quần áo của cô trong vòng sơ khảo không?" Ngôn Tiểu Nặc mấy ngày nay vì việc của bà ngoại mà quên mất không quản việc này, nghe cô ấy nhắc tới như vậy, cô đột nhiên không còn buồng ngủ nữa, “Nhớ, có chuyện gì vậy?”
Phó Cảnh Dao nghe thấy giọng nói tỉnh táo của cô lại than một hơi, "Cô ấy à, thật là, mở Weibo mà cũng không xem gì cá, người con gái đó cắn lại một miếng rồi."
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên mở to mắt ra, "Lại còn quay lại cắn sao? Tôi còn chưa thèm truy cứu cô ta, cô ta lại giám quay lại cần tôi sao?"
Thật là lừa người quá đáng mà! “Cô mau xem thế nào, có điều những người đó có nói gì thì cũng đừng để trong bụng nhé? Đều là phần tử dân mạng phản động, cũng không ai quan tâm đến họ làm gì." Phó Cảnh Dao thấy cô tức không chịu được, nhanh chóng an ủi cô. "Tôi biết rồi, để tôi xem xem có chuyện gì, không sao đâu." Ngôn Tiểu Nặc rất biết ơn cô đứng về phía cô, "Cô cũng đừng có tức giận, cây ngay không sợ chết đứng” "Được rồi, cô đồng ý với tôi, xem rồi thì không được phép giận dữ, tối qua trên mạng có một vụ, có một ngôi sao vì bạo lực mạng xã hội mà phải tự tử, thật đáng tiếc” Phó Cảnh Dao ở bên đầu dây bên kia than thở liên tục, "Sẽ có một ngày việc này được điều tra sáng tỏ, đừng có buồn."
Phó Cảnh Dao một người tốt bụng phóng khoáng luôn dặn dò cô hết lần này tới lần khác không được buồn, xem ra những lời nói trên mạng có lẽ rất khó nghe. "Tôi biết rồi, không sao đâu." Ngôn Tieu Nặc nói, "Tôi tất máy đây, xem có chuyện gì.” Cô tất điện thoại, mở Weibo ra mới phát hiện tin tức và số lượng trong Weibo của cô gần như phát nổ.
Các fan của cô, bình luận về cô, nhắn tin riêng cho cô, lượng người hâm mộ, cũng may cô sớm cài đặt chế độ im lặng, không thì cô không thể ngủ được.
Người sao chép bản thiết kế của cô lại còn đăng hai bức ảnh lên mạng, một bức là người mẫu của cô, bức thứ hai là bộ quần áo Giản Minh thử trước đó, trên Weibo nói cô và Giản Minh ăn cắp ý tưởng của họ, nói chung là sao chép một cách không có trách nhiệm.
Lại còn nói Ngôn Tiểu Nặc vì không muốn để sự việc bị phơi bày nên đã thay đổi quần áo ngay lúc đó, cướp đi vị trí thứ nhất vốn dĩ thuộc về cô.
Người bình luận A: Đồ chó sao chép đảng chết cả nhà.
Người bình luận B: Nói cô không phải là sao chép, nói của cô là bản gốc, các người tự nghĩ xem, nếu như cô ta bị sao chép, cô ta có chịu đựng nhiều ngày như vậy mà không nói ra không? Căn bản là lương tâm không cắn rứt.
Người qua đường C: Cho lên đầu để chống lại sao chép.
Người đi đường D: Bộ phận thiết kế của tập đoàn Đế Quốc không quản sao? Mặc Tây Quyết nam thần của tôi sao lại trao phần thưởng cho người như vậy chứ? Cô ta đảng không?
Những dòng bình luận bên dưới còn đáng sợ hơn nhiều, nào là nguyền rủa, nói những lời bất lịch sự, Ngôn Tiểu Nặc đọc bình luận mà muốn vứt điện thoại vào tường.
Những người này có phải là người không cơ chứ? Không hiểu gì chỉ thêm dầu vào lửa sao? Làm như họ theo dõi toàn bộ quá trình cuộc thi vậy.
Ngôn Tiểu Nặc tức chết đi được, mắng cô đã đành, lại
còn có vài người mång Giản Minh. Cô nhanh chóng đăng một Weibo thanh minh cô không sao chép bản thiết kế, và yêu cầu những người khác không được xúc phạm Giản Minh.
Tin Weibo vừa đăng được mấy giây đã có tới vài nghìn người bình luận rồi.
Đều là nói cô chết cũng không chịu thú nhận, còn có người nói cô hãy mang chứng cứ ra.
Nhưng cô chỉ quan tâm đến việc đảo ngược tình thế, chứ không để lại bằng chứng xác thực nào cả, cô chỉ có thể đưa ra một số tuyên bố để duy trì danh tiếng của mình, và cô thực sự không có chứng cứ nào để đưa ra.
Có rất nhiều làn sóng bình luận, có điều cũng có không ít người hâm mộ bảo vệ cô, nhưng cái tên bài viết sao chép thiết kế thật không dễ nghe chút nào, đặc biệt là những lập luận đơn điệu yếu thế.
Cô nhấp Weibo của Giản Minh ra xem, chỉ thấy Weibo của Giản Minh vẫn để thông tin giúp cô chuyển tiếp xác nhận nhưng khi nhấp vào phần bình luận thì thật là một cảnh tượng khủng khiếp.
Xảy ra một việc lớn như vậy chắc Giản Minh cũng đã biết, nhưng cô lại không nói gì cả, càng khiến dân mạng có cơ hội suy đoán không tốt.
Suy đoán như vậy mà không đi làm thám tử thì thật đáng tiếc.
Một chút nghi ngờ và manh mối có thể khiến họ phấn khích như họ trúng 500 vạn vậy, từng người một biến thành nhà bình luận gia, những việc tưởng tượng đó nói rất có lý. Cô không còn quan tâm nữa, đi xem Weibo của nhân vật nổi tiếng khiến người ta thương tiếc kia mà Phó Cảnh Dao hôm nay đề cập tới.
Mặc dù không phải là fan hâm mộ, nhưng với một người qua đường như cô ấy cũng cảm thấy ngen ngào khi đọc những bình luận của fan dành cho cô ấy, cô lập tức đóng Weibo lại, mặt không nhìn thì tâm sẽ không phien. Không thể nói rằng điều đó không buồn, rõ ràng là không phải là lỗi của cô, những người kia như cơn gió ập tới khiến cho
Ngôn Tiểu Nặc ấm ức không hề nhẹ.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, là Mặc Tây Quyết. “A lô?” Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc hơi buồn.
Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất bình tĩnh, "Thấy Weibo rồi chứ?" "Em thấy rồi." "Việc này giao cho anh giải quyết, bắt đầu từ bây giờ em không nên đăng bất kỳ lời bình luận nào." "Ö, em biết rồi."
Cô vừa nói xong thì Mặc Tây Quyết liên tắt điện thoại. “Anh nghĩ gì về vấn đề này?" Mặc Tây Quyết cúp điện thoại và nói với người quản lý quan hệ công chúng tinh tế trước mặt. Đôi mắt linh hoạt của người quản lý quay sang nhìn và cười: "Tổng giám đốc, có thể lợi dụng cơ hội lần này để lùi về sau như vậy độ nổi tiếng của Ngôn Tiểu Nặc sẽ càng cao." “Rầm!” Tiếng đập tay xuống bàn của Mặc Tây Quyết, lạnh lùng nhìn anh ta, "Tôi đang hỏi anh, làm thể nào để đối phó với tình huống hiện tại chứ không phải nghe anh phân tích làm thế nào để tăng sự nổi tiếng
Nụ cười tươi như ánh nắng buổi sáng của giám đốc bị đóng băng lại trên khuôn mặt bởi sự lạnh băng của Mặc Tây Quyết, nhưng với nhiều năm kinh nghiệm quan hệ công chúng của anh ta khiến anh phản ứng rất nhanh chóng.
Tổng giám đốc rõ ràng là rất lo lắng cho Ngôn Tiểu Nặc, Mặc Tây Quyết vô cùng tức giận về những tin đồn thất thiệt liên quan đến cô Ngôn. "Tổng giám đốc, tôi xin nói thật, vụ việc này ngay từ ban đầu đã kỳ quặc, đến ngày hôm nay lại quay lại cản một miếng, nếu không có tin tức nội bộ của tập đoàn Đế Quốc thì thông tin và thời gian không thể chính xác như vậy."
Mặc Tây Quyết điềm đạm nói, "Nói tiếp đi." "Đối với kế hoạch ngày hôm nay, chỉ có thể dùng thời gian nhanh nhất đưa ra bằng chứng và xử đẹp lại thì mọi việc mới được giải quyết." Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng nói rất nghiêm túc. "Anh đi làm đi, nhớ là lần sau chủ động hơn một chút." Mặc Tây Quyết nói lời cảnh cáo, lần này coi như bỏ qua cho giảm đốc bộ phận quan hệ công chúng "Cảm ơn sự nhắc nhở của tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ thay đổi." giám đốc quan hệ công chúng nhanh chóng nhận lỗi và đảm bảo rồi rời khỏi văn phòng làm việc của tổng giám đốc.
Khi anh ta đóng cửa lại thì mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cảm thấy như vừa thoát khỏi cánh cửa địa ngục.
Thực sự không thể trách anh ta, anh ta đâu có biết rằng một người không mấy tiếp cận với phụ nữ như anh lại như vậy với Ngôn Tiểu Nặc. “Á, chào cô Toàn Cơ, chào quản gia Duy Đức." Anh ta quay người lại đột nhiên nhìn thấy hai người họ, ngay lập tức dùng nụ cười để chào hỏi.
Toàn Cơ gật đầu, “Xem bộ dạng của anh xem ra đã phải chịu đựng không ít khải không?"
Giám đốc quan hệ công chúng và giám đốc bộ phận thiết kế là cùng một đẳng cấp, nhưng anh ta biết rõ người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này tuyệt đối không động vào được, rồi nhanh chóng đáp, “Không bị tổng giám đốc khai trừ đã là may mắn lắm rồi." "Anh đi làm đi, tôi và Duy Đức có việc cần nói chuyện với tổng giám đốc Toàn Cơ không quan tâm điều đó, trực tiếp mở cửa văn phòng của tổng giám đốc. "Chứng cứ đã thu thập đủ chưa?" Mặc Tây Quyết cũng không buồn nói nhiều với hai người họ. "Đều chuẩn bị xong rồi." Duy Đức đưa tập tài liệu trong tay dâng lên và nói, "Mọi việc đều đã được nằm trong tầm kiểm soát”
Mặc Tây Quyết xem xong tài liệu trên gương mặt hiện lên ý cười. "Duy Đức, anh ra ngoài trước đi, tôi có lời muốn nói riêng với tổng giám đốc" Sắc mặt của Toàn Cơ lại không hề có một chút ý cười, thần sắc lạnh băng.