Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ rằng bà ngoại lại hỏi cô thằng thần như vậy, cô ngạc nhiên nhìn bà ngoại, ánh mắt cô như muốn lảng tránh, giọng nói cũng rất nhỏ, "Bà ngoại, cháu không hiểu ý bà"
Lâm Nam Âm cũng cảm thấy lời bà nói hơi thẳng thắn và nghiêm nghị, một tay nuôi dưỡng đứa cháu trưởng thành, tính cách của cô bà vẫn không hiểu rõ sao?
Thở một hơi dài, Lâm Nam Âm nói “Tiểu Nặc, cháu nhìn này, giá trị của nó không hề nhỏ, đội ngũ bác sĩ đó tốt hơn nhiều so với đội ngũ lần trước. "Giọng nói của bà yếu ớt giống như cơn gió mùa thu vậy, "Trên thế giới này không có cái gì là miễn phí cả.” "Bà ngoại, cháu không có!” Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng nói.
Cô không chịu bị khổ sở, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu cầu bất cứ thứ gì từ Mặc Tây Quyết.
Lâm Nam Âm thấy cô bối rối, hối hận vì cách nói của bà, giọng nói vội vàng trở lại dịu dàng, "Tiểu Nặc bà ngoại luôn tin tưởng cháu. Nếu như Mặc Tây Quyết đối với cháu có bất kỳ ý nghĩ gì, bà ngoại vẫn phải nhắc cháu, gia cảnh khác nhau, chúng ta chỉ là những người bình thường không cảm nhận được điều gì, nhưng nhà giàu là họ coi trọng điều đó nhất."
Ngôn Tiếu Nặc quay đầu qua chỗ khác, những con gió lùa qua những ngón tay cô, giọng nói của cô dường như cũng tan biến theo làn gió, "Bà ngoại, cháu biết, Mặc...tổng giám đốc Mặc là người coi trọng nhân tài, cổ đồng lớn nhất ở đây cũng là anh ấy.”
Lâm Nam Âm không tin những lời cô nói, nếu như chỉ coi trọng nhân tài, vậy thì dùng tiền là được rồi, cần gi phải cử một đội ngũ y bác sĩ, đổi thành một nơi ngay cả Ngôn Ngọc Thanh cũng không đến được như vậy? "Đó là Mặc Tây Quyết bà đã nhìn qua ảnh, bất luận từ bất kỳ góc độ nào mà nói, cậu ta là một thiên tài. Tuổi trẻ tài cao, tướng mạo xuất chúng, con bị cậu ta thu hút cũng là điều bình thường", Lâm Nam Âm nói nhẹ nhàng khéo léo, "Nhưng nếu như cậu ta muốn mượn cớ bắt nạt con, vậy bà nhất quyết sẽ không đồng ý!"
Giọng nói của Lâm Nam Âm trở nên dõng dạc rứt khoát, gương mặt đỏ lên, vì giọng nói hơi quá phần kích động, bà nói xong thì bị ho. “Bà ngoại!” Ngôn Tiểu Nặc vội vàng vỗ lưng cho bà, lắc đầu, "Cháu hiểu ý của bà, cháu đối với anh ấy không hề có bất kỳ ý nghĩ gì cả." Biểu cảm của Lâm Nam Âm cũng rất đau buồn, vuốt lên mái tóc đen sáng của cô, "Đừng trách bà ngoại độc ác, cháu và cậu ta sẽ không thể nào đến với nhau được."
Ngôn Tiểu Nặc hơi khép đôi mắt lại và gật đầu.
Trong lòng có một sự thất vọng và buồn bã, trên đường về nhà, phong cảnh tuyệt đẹp xao xuyến lòng người, nhưng lại không hề có bất kỳ ảnh hưởng nào đến cô.
Mặc Tây Quyết thấy một phong cảnh tuyệt đẹp như tranh vẽ, trong bức tranh cảnh núi non có cây đó cô mặc một bộ váy màu xanh dương, bộ tóc đen bay nhẹ nhàng, làm nổi lên làn da trắng như tuyết của cô, trên gương mặt của cô gái trẻ hiện lên một chút man mác buồn.
Anh cảm thấy nếu như biểu cảm của cô không quá thất thần thì sẽ rất đẹp. “Em đang nghĩ gì vậy?” Mặc Tây Quyết tiến gần đến cô, giơ tay lên định sờ lên gương mặt nhỏ của cô, tay vừa chạm vào thì cảm thấy lạnh giá.
Đột nhiên Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, hương thơm bạc hà, cô ý thức được liên lùi bước về sau.
Mặc Tây Quyết thấy thái độ lan tránh của cô có chút không vui, kéo lấy tay cô vào trong lòng, giọng nói khác thường, "Tay sao lạnh thể này, lại còn muốn tránh anh sao?" "Tổng giám đốc, đừng như vậy, có người!” Ngôn Tiểu Nặc được bao bọc bởi thân hình cao lớn của anh, cơ thể anh có một dòng nhiệt cuồn cuộn, khiến cô có chút bị mê muội nhưng cô nhớ đen lời bà ngoại vừa nói, cô liền co người lại.
Mặc Tây Quyết hoàn toàn không biết tâm tư của cô, "Tổng giám đốc Mặc? Anh thích em gọi anh là anh Quyết hơn."
Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên như lửa, tối qua cô dùng đủ cách để xin anh được gọi anh là anh Quyết. Cảnh tượng điên rồ đó khiến hơi thở cô trở nên thở gấp, "Anh, ban ngày ban mặt không được phép nói như vậy!" “Sao lại không được phép?” Ánh mắt của Mặc Tây Quyết rực cháy và giọng nói trầm xuống, "Anh là người đàn ông của em, không phải tổng giám đốc của em!”
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, không biết nên nói gì.
Sự trầm lặng của cô làm khơi dậy tinh thần độc đoán trong trái tim của Mặc Tây Quyết, cơ thể cô bị cái ôm công chúa nhấc bổng lên, trực tiếp bị ôm lên xe.
Trên xe không có người, cánh cửa xe toàn là một màu đen, càng đáng sợ một điều là có tấm rèm nhung màu đen được treo lên cửa sổ.
Chiếc xe là loại phiên bản thân dài, kính chắn gió trước và sau bị chặn bởi mấy chiếc ghế cao.
Còn Mặc Tây Quyết không giống như bình thường chỉ ôm cô vào lòng hoặc trên đùi, mà đè cô người xuống chiếc ghế. Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu sợ hãi, bàn tay nhỏ dùng sức đẩy Mặc Tây Quyết ra, "Anh, anh đừng làm như vậy." "Anh đã nói rồi, em không có quyền nói không đưoc" Mặc Tây Quyết khẽ nhảm mắt lại, làn môi mỏng của anh đặt kín lên môi cô.
Ngôn Tiểu Nặc dùng lực chống cự, nhưng cho dù làm thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay của Mặc Tây Quyết, cho đến khi cảm nhận được quần áo của cô bị anh cười ra, cô tức giận cần vào môi anh một cái.
Có những vệt máu trào ra trong môi và răng.
Mặc Tây Quyết buông cô ra, trong đôi môi toàn là máu, gương mặt thanh tú đẹp trai ban đầu của anh hiện lên rất khác lạ, một cảm giác giống như linh hồn của quý dữ vậy.
Còn Ngôn Tiểu Nặc không còn tâm trạng để ý đến vẻ đẹp của anh, mái tóc bị buông rũ xuống, hai tay nắm chặt lại, biểu cảm rất đáng thương, "Anh không được đổi với em hư vậy" "O? Tối qua không phải em nói gọi như thế rất vui sao?" Mặc Tây Quyết véo nhẹ lên cắm cô, đôi mắt lấp lánh, "Không phải còn xin anh.." “Đủ rồi!” Giọng nói nghiêm túc của Ngôn Tiểu Nặc cắt ngang lời của Mặc Tây Quyết, trong lòng cảm thấy ẩm ức không chịu được, "Mặc Tây Quyết anh không được phép bắt nat em!"
Mặc Tây Quyết lại đè lên người cô một lần nữa, nhưng lân này không tiến thêm một bước nữa, "Bắt nạt em? Ngoài trên giường ra, anh bắt nạt em lúc nào?"
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên thốt lên, "Anh không lấy em, vậy thì tại sao lại không tha cho em?”
Hai người cùng sững người.
Trầm lặng.
Rồi tiếp tục trầm lặng.
Mặc Tây Quyết từ từ đứng dậy khỏi cô, Ngôn Tiểu Nặc mặc lại quần áo, cúi đầu nhìn cơ thể minh, trên làn da trắng nõn, đã bi anh để lại một chút dấu vết. Trong lòng thấy ô nhực, buồn bã, đau đớn, như dòng nước lũ dâng trào khiến cô chỉ muốn khóc. "Anh là thiếu gia thứ hai
của nhà họ Mặc" Đột nhiên giọng nói của Mặc Tây Quyết vang lên, “Cho dù không phải là con trưởng, nhà họ Mặc sẽ không cho phép anh kết hôn với một người có gia cảnh bình thường làm vợ."
Giọng nói của anh trầm xuống và mạnh mẽ, không còn cảm giác nguy hiểm độc quyền như vừa rồi, tâm trạng hỗn loạn của Ngôn Tiểu Nặc cũng dần dần nguôi ngoai.
Chỉ một giây sau, kiểu độc đoản đó còn nghiêm trọng hơn trước, "Nhưng em là người phụ nữ duy nhất mà anh muốn bảo vệ!" Tay phải của Mặc Tây Quyết tựa vào lưng ghế, và không gian nhỏ bé hoàn toàn kìm hãm cô lại, "Anh sẽ không để em phải chịu ẩm ức!"
Ngôn Tiểu Nac nhìn anh sửng sốt, một hồi lâu, cô mới hiểu ra, giọng nói bình thản, “Ngoài danh tiếng ra, những thứ khác anh đều có thể cho em đúng không?”
Không chờ Mặc Tây Quyết trả lời, cô cười nhạt, giống như trong một tảng băng có hoa nở trên tuyết, "Người đàn ông của em, em không cần anh ấy có quyền lực lớn như thế nào, không cân anh ấy có ngoại hình đẹp trai, em chỉ muốn trái tim của anh ấy, chỉ có một mình em. Nếu như điều này anh không làm được, vậy thì mong anh để em đi.”
Cô nói những lời đó một cách nhẹ nhàng, biểu cảm trên mặt lại rất quyết đoán nghiêm túc, có một thái độ độc lập khiến cho người khác phải kính nể. Còn ánh mắt của Mặc Tây Quyết càng rực cháy hơn, "Để em đi? Ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ!” “Anh!” Ngôn Tiểu Nặc nhìn chăm chấm vào anh, hàng lông mày lá liễu dựng đứng lên, tức giận, "Mặc Tây Quyết, anh đừng có mà bắt nạt người quá đáng!" "Cho dù có bắt nạt em, thì em làm sao?” Anh đặt cô vào trong lòng, cúi đầu và hôn kín lên môi cô, cạy miệng cô không để cô có cơ hội cắn anh. Lại còn dám nghĩ muốn anh để cô đi, thật là to gan! Không cho cô một bài học thì cô không biết ai mới là người đàn ông của cô!
Ngôn Tiểu Nặc thực sự không thể chống cự lại được, sức mạnh của người đàn ông này quá mạnh, cơ thể cô cảm thấy hơi đau, cô rên rỉ ra tiếng.
Cần một miếng lên vai anh, đến nỗi khiến răng cô còn cảm thấy hơi nhức.
Mặc Tây Quyết cười nhẹ, nhìn gương mặt nhỏ ấm ức của cô, rồi nhẹ nhàng hôn cô, "Em còn dám cản nữa không?" "Đồ dối trá!" Ngôn Tiểu Nặc tức giận nhìn anh. "Có thể lừa được em, để cho em cần thêm vài cái nữa cũng đáng.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.
Ngôn Tiểu Nặc nói không ra lời, chỉ đành cắn chặt môi, để không nói ra những lời đáng xấu hổ.
Con người này thật sự quá vô lại, sớm biết suy nghĩ của anh lại kỳ quặc đến nỗi này thì cô sẽ không bao giờ nói cho anh nghe về tiêu chuẩn lựa chọn người bạn đời của mình!
Sắp đến giữa trưa, nhưng họ vẫn ở trong xe hơn nữa đây lại là cổng của Holy Land, ngay cả khi chiếc xe của Mặc Tây Quyết được làm giống như một căn phòng đen đi chăng nữa nhưng cô vẫn cảm thấy tiếng động xung quanh.
Nhưng người đàn ông này vẫn không hề có ý định dừng lại.
Ánh mắt của cô liếc nhìn thấy có bóng người, toàn thân cô run rẩy và cơ thể cô co lại.
Cạnh tai có là tiếng rên rỉ của anh.
Ngôn Tiểu Nặc thở nhẹ nhõm, nhanh chóng đẩy anh ra, rồi mặc quần áo vào. Mặc Tây Quyết từ từ mặc quần áo đang định đứng dậy, thì nghe thấy giọng nói ngột của Ngôn Tiểu Nặc, "Không được phép cho tài xế lái xe!"
Xấu hổ chết đi được, trong xe có mùi... để người khác lái xe anh không xấu hổ nhưng cô xấu hổ!
Mặc Tây Quyết cười nhẹ, nhanh chóng hôn lên môi cô, giọng nói có chút chọc tức "Ngoan nào, đừng có giận dữ, sau mỗi lần như vậy em như thế này trông rất là đẹp!”
Ngôn Tiểu Nặc tức đến nỗi chỉ muốn đánh cho anh một trận, còn Mặc Tây Quyết dường như nhìn ra được ý đồ của cô, nhanh chóng bước xuống xe.
Thấy Mặc Tây Quyết xuong xe, tài xe dang tránh ở khá xa mới dám xuất hiện, chạy tới xin chi thị, "Cậu chú, cậu?"
Biểu cảm của Mặc Tây Quyết rất nghiêm túc rồi nói, "Hôm nay cho anh nghỉ một buổi, tôi sẽ tự lái xe về."
Nói xong anh không quan tâm đến biểu cảm ngạc nhiên của tài xế.
Viện trưởng của Holy Land cùng đội ngũ bác sĩ lúc này cũng kịp chạy tới, định chào hỏi Mặc Tây Quyết thì bị Mặc Tây Quyết vẫy tay cắt ngang.
Mặc Tây Quyết chỉ liếc qua bác sĩ trưởng, bác sĩ trưởng lập tức thông báo, "Cậu Mặc, bà ngoại của cô Ngôn sức khoẻ đều bình thường. chỉ là dường như tâm trạng của bà ấy không được tốt cho làm." “Vậy thì các người tìm cách để làm cho tâm trạng của bà ấy trở nên tốt hơn." Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất lạnh lùng. Bác sĩ trưởng xấu hổ củi đầu, “Vâng, cậu chủ."
Ngôn Tiểu Nậc không dám mở cửa ô tô, ánh mắt nhìn chằm chằm Mặc Tây Quyết lái xe, vì sự an toàn của bản thân, cô nhất định sẽ không để ý đến anh.
Mặc Tây Quyết nhìn qua từ gương chiếu hậu thấy gương mặt nhỏ của cô đang bị anh làm cho tức giận, khoẻ môi hơi mim lên. "Anh cười cái gì mà cười, không được cười!" Ngôn Tiểu Nặc giận dỗi, từ sau khi gặp Mặc Tây Quyết cô trở nên rất dễ tức giận, làm cô ngay cả một chút thanh lịch cũng không còn. Mặc Tây Quyết cử chỉ khéo léo đánh vô lăng, "Có phải em đang hờn dỗi phải không?" "Cái gì?" Ngôn Tiểu Nặc nhất thời tỏ ý như không quan tâm đến anh, nhưng lại phản ứng rất nhanh và phủ định, "Em đâu có, anh lại tự nghĩ nhiều rồi!” "Ö" Mặc Tây Quyết cười lên, ngay lập tức thu nụ cườ lại và hơi ngước đầu lại, “Em yên tâm, anh sẽ không lấy em, cũng quyết không lấy người khác."