“Xem phim?”
lúc này Mặc Tây Quyết mới ngước đầu lên nhìn lên điện thoại giới thiệu sơ lược về bộ phim, “Em thích xem sao?"
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Vâng, cứ ở nhà cũng thấy chán, nên có thêm chút hoạt động ngoài trời chứ”
Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết hơi cong lên, “Thật hiếm khi em lại nói ra những lời như vậy, anh còn nghĩ em là một con ốc sên cơ đấy, ngoài việc đi học và ăn cơm ra, phần còn lại là thu mình trong lớp vỏ bọc bên ngoài của mình.”
Ngôn Tiểu Nặc bị anh nói trúng, hơi chút khó chịu, “Anh còn nói em sao, anh cũng đâu có hoạt động bên ngoài gì đầu?”
“Anh không có thời gian”
Mặc Tây Quyết nói rồi cầm một cốc nước thuỷ tinh đưa cho cô, “Giúp anh rót chút nước trái cây đi.” Ngôn Tiếu Nặc nhận lấy chiếc cốc anh đưa rồi hỏi, “Vậy rốt cuộc anh có đi không?”
Ánh mắt đen của Mặc Tây Quyết nhìn chăm chăm vào cô, “Em đã có lòng hẹn anh như vậy rồi, sao anh có thể không đi chứ?”
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới cười lên, rồi đứng dậy đi rót một cốc nước trái cây mới vắt.
“Cần anh bao trọn rạp chiếu phim không?”
Mặc Tây Quyết uống một ngụm nước trái cây rồi hỏi cô. Ngôn Tiểu Nặc cau may lại, “Không cần đâu, chỉ là đi xem một bộ phim mà thôi, động một tí là bao gọn, anh lãng phí bao nhiêu tiền vậy?”
“Ổ, em lo lắng cho tiền của anh sao?”
Mặc Tây Quyết đặt chiếc cốc xuống, gõ những ngón tay dài trên bàn phím tạo ra một loạt âm thanh đàn hồi và nghe rất hay. “Chỉ là em nhắc nhở anh thôi, giờ khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng như vậy, tiền nên tiêu tiết kiệm mới đúng."
Ngôn Tiểu Nặc nói với anh một cách thản nhiên.
Mặc Tây Quyết gật đầu, "Em nói rất đúng, anh biết rồi”
Lần này khiến cho Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, anh chàng này luôn theo đuổi nguyên tắc “Chỉ cần bản thân anh có lý”
lần này lại nghe theo lời của cô. Sáng hôm sau mới 6 giờ sáng cô bị Mặc Tây Quyết gọi tỉnh, đôi mắt buồn ngủ và che miệng trong khi ngáp, phàn nàn và nói: “Có thể không dậy sớm được sao?”
Mặc Tây Quyết cúi đầu hôn lấy cô, cảm giác mạnh mẽ khiến cô tỉnh táo nên rất nhiều. “Giản Minh 10 giờ có chuyến bay, em mà không dậy là không kịp đâu”
Mặc Tây Quyết thấy sắc mặt cô vẫn còn mơ hồ, đưa cánh tay siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô.
“Trời ạt Buồn!”
lần này thì Ngôn Tiểu Nặc tỉnh táo thực sự, ngay lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, “Chị Giản Minh có việc cần ra nước ngoài sao?”
“Ừm, cô ấy đi làm người mẫu tại tuần lễ thời trang ở Pari, không được chậm trễ”
Mặc Tây Quyết nói,trong khi vào trong nhà tắm.
Ngôn Tiếu Nặc không nói thêm điều gì, lập tức kéo chăn ra và đi vào nhà tắm. Nhưng đã có một người đàn ông trong nhà tắm, tiếng rào rào của nước chảy làm cô càng trở nên tỉnh hơn, gương mặt nhỏ của cô đỏ lên bóp kem đánh răng ra bàn chải tự động rồi đánh răng.
Vừa đánh răng xong, cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng lên, Ngôn Tiểu Nặc giật mình kêu lên, thì phát hiện cô đã bị anh bế vào trong buồng tắm.
“Mau tảm nhanh lên!”
Bàn chải đánh răng của Mặc Tây Quyết được đặt trên bàn rửa trong buồng tắm, anh thích vừa tắm, rồi đánh răng cùng nhau, tiết kiệm được khoảng cách từ buồng tắm đến chỗ đánh răng, vừa hiệu quả lại tiện.
Ngôn Tiếu Nặc nhanh chóng gội đầu, vừa ngủ dậy cô lại phải cúi lưng chân cô có chút đau.
Bờ vai nóng bỏng và có lực mạnh mẽ ôm lấy cô, một bàn tay giữ lấy đầu cô, còn tay kia thì nhẹ nhàng xoa lên tóc cô.
Mặc Tây Quyết lại giúp cô gội đầu sao? Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc nhäm chặt lại, cô không dám động đậy, dòng nước không ngừng chảy xuống mặt cô và tóc buông xõa xuống.
Mùi thơm của dầu gội đầu lan toả quanh trong nhà tắm, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy động tác anh gội đầu cho cô thật nhẹ, cô quyết định đưa tay lên đầu. Nhưng bàn tay cô lại nằm phải tay anh.
“Em, để em tự gội.”
Ngôn Tiểu Nặc rụt tay ra khỏi tay anh, và động tác dứt khoát xoa lên mái tóc dài của cô, “Dùng lực mạnh như vậy, chẳng trách tóc em rụng nhiều như vậy”
Mặc Tây Quyết thấy cô giống như đang vò quần áo vậy, cau mày xót xa.
“Á, không sao, như thế này gội mới nhanh.”
Ngôn Tiểu Nặc trong chớp mắt gội xong đầu, rồi lại tắm qua người bước ra khỏi buồng tắm đi tìm máy sấy tóc.
Cuối cùng thì đến 6 rưỡi mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ có điều tóc cô vẫn còn hơi ướt.
Bầu trời sáng nay sương mù khá nhiều, có cảm giác ẩm ướt và lạnh lão. Mặc Tây Quyết cau mày, quay người lại lấy máy sấy tóc rồi lên xe.
“Á, anh lấy máy sấy tóc làm gì?”
Ngôn Tiểu Nặc mắt tròn to, "Không phải là để đến công ty sấy tóc đó chứ?”
Mặc Tây Quyết nhướn mày, “Từ đây tới công ty thời gian không đến 10 phút, chẳng lẽ lại ngồi không sao?”
Anh nối máy sấy tóc với phích cắm điện ở xe ô tô, không nói lý do gì rồi sấy tóc cho Ngôn Tiểu Nặc.
Cơn gió ấm thổi lên mái tóc cô, rồi đến mặt và cổ, cô cảm thấy toàn thân ấm lên, chỉ là kỹ năng sấy tóc của tống giám đốc không được tốt cho lắm.
“Để em, tóc đều loạn hết lên rồi”
Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ nhẹ, lấy chiếc máy sấy tóc từ trong tay anh. Khi đến tập đoàn Đế Quốc vừa hay là 6 giờ 40 phút, Ngôn Tiểu Nặc cũng vừa sấy xong tóc, trước khi xuống xe cô chỉnh lại đầu tóc, nhưng mái tóc vừa sấy vẫn còn hơi rối và bông, cô nhanh chóng buộc mái tóc lên. Cuối cùng nhìn cũng đẹp hơn một chút.
Không thể để ảnh hưởng đến việc quan trọng của Giản Minh, Ngôn Tiểu Nặc liền ôm quần áo rồi chạy về phía cầu thang máy.
Mặc Tây Quyết chỉ lắc đầu, kéo Ngôn Tiểu Nặc lại, “Chạy đi đâu vậy? Cô ấy ở ngay tầng 1.”
“Á”
, Ngôn Tiểu Nặc bị ngạc nhiên một chút, rồi mới hiểu ra, như vậy không phải là tiết kiệm được thời gian đi thang máy sao, cô liền hỏi, "Cô ấy ở phòng nào?”
Mặc Tây Quyết chỉ về hành lang gần cầu thang máy, “Phòng đầu tiên bên trái.”
“Em đi đây."
Ngôn Tiểu Nặc vừa nói vừa chạy về hướng đó.
So với bộ dạng vội vàng của Ngôn Tiểu Nặc thì Giản Minh lại hiện lên vẻ bình tĩnh và thư thái, khi Ngôn Tiểu Nặc bước vào, cô vẫn đang trong phòng dùng bữa sáng.
“Sao cô sớm vậy mà đã tới rồi?”
Giản Minh ngạc nhiên, rồi hỏi, “Đã ăn sáng chưa?”
Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ cô lại gặp trường hợp như thế này, cô đành nói: “Em ăn rồi, chị Giản Minh chị dùng đi ạ”
Bữa sáng của Giản Minh rất đơn giản, Ngôn Tiểu Nặc có thể nhìn ra, một cốc sữa và chiếc đĩa bên cạnh rất sạch sẽ.
“Cô ngồi xuống đi, tôi uống sữa là xong ngay đây”
Giản Minh cười lên, cầm ly sữa rồi uống một cách thanh lịch. Cơ thể của Giản Minh thực sự rất mảnh khảnh, nhưng đường cong lại rất long lanh, để duy trì vóc dáng đẹp như vậy thì phải từ bỏ cám dỗ của thức ăn. “Xong rồi, tôi thử quần áo nào.” Giản Minh lấy bộ quần áo từ trong tay cô, rồi gật đầu, “Thật là đẹp.”
Ngôn Tiểu Nặc cười lên. Chờ cho Giản Minh mặc xong bước ra ngoài, cô đứng trước gương, Ngôn Tiểu Nặc còn tưởng như trong mơ vậy. Thật không hổ danh là đệ nhất người mẫu, mặc cái gì thì thành cái đó, thật là một giá quần áo trời sinh.
Ngôn Tiếu Nặc hỏi trong giọng khen ngợi: “Chị Giản Minh, không bị nhỡ việc lên máy bay của chị đấy chứ?”
“Ô, thảo nào tôi nói sao cô đến sớm vậy” Giản Minh rất hài lòng khi nhìn thấy cô trong gương, “Đương nhiên là không bị ảnh hưởng rồi”
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm. “Lân đi Catwalk lần này phải trước một ngày thi chung kết tôi mới quay lại”
Giản Minh cười, “Vì vậy hôm nay phải thử trang phục trước ”
“Vâng, vậy chúc chị may mắn”
Ngôn Tiểu Nặc cười và nói. Giản Minh hơi sững sờ, “Đã lâu rồi không nghe thấy câu nói này rồi, nếu như cô có cơ hội, nên đi Pari cho biết, sẽ rất có lợi cho sự nghiệp của cô."
Ngôn Tiểu Nặc biết cô ấy muốn tốt cho mình, cười và gật đầu, “Vâng, nhất định em sẽ đi.”
Tiên Giản Minh xong, cô gửi một tin nhắn cho Mặc Tây Quyết báo cô đến Holy Land. Cô biết bà ngoại lo lắng cho cô, hôm nay vừa hay có thời gian, nên đến thăm bà ngoại. Ngôn Tiểu Nặc đến Holy Land và nhìn thấy bác sĩ Giang. Bác sĩ Giang nhìn thấy cô biểu hiện tươi tắn hơn mọi lần rất nhiều, có lẽ là vì vô tình có được công việc mà mọi người đều mơ ước.
“Cô Ngôn, cô đến rồi à”
Bác sĩ Giang rất lịch sự chào cô, “Cô đến thăm người bệnh phải không? bà ở trong phòng bệnh.”
Ngôn Tiếu Nặc đứng sững người một lát rồi gật đầu trả lời: “Vâng, bác sĩ Giang ông ở đây có quen không?”
“Điều này phải cảm ơn cô Ngôn mới đúng.”
Bác sĩ Giang cười niềm nở, “Ở đây không những lương cao, mà còn có đội ngũ bác sĩ hàng đầu, hàng ngày có thế học hỏi giao tiếp cùng nhau, đây là cơ hội hiếm có hơn cả lương cao."
Ngôn Tiểu Nặc nghe ông nói như vậy mới thấy yên tâm, cô sợ bác sĩ Giang vì tiền bị làm cho mờ mắt, nhưng giờ xem ra, ông ấy đặt nghiên cứu y học quan trọng hơn cả tiền bạc, vậy thì cô không có gì phải lo lắng nữa rồi. Khi cô bước vào phòng bệnh, và chào hỏi với dì Lữ.
Dì Lữ ra ngoài trước, trong phòng bệnh đột nhiên trở nên yên lặng. Ngôn Tiểu Nặc chủ động cầm một quả táo ở tủ cạnh đầu giường lên và gọt.
“Tiểu Nặc, cuộc thi chung kết sắp diễn ra chưa?”
Bà ngoại thấy cô chủ động gọt táo, trong lòng cảm thấy khá hài lòng. Ngôn Tiếu Nặc tiếp tục gọt táo và nói: “Vâng, mấy hôm nữa là tới rồi, bà yên tâm, quần áo đã may xong rồi, người mẫu thử cũng rất là đẹp”
“Ừm, mấy hôm nay bà thấy khoẻ lên nhiều rồi, có thể xuất viện được rồi”
Bà ngoại nói với giọng từ tốn, “Cháu không được ngăn bà, bà không muốn ở đây nữa."
“Bà muốn về Liên Sơn sao? Nhưng một mình bà sao cháu có thể yên tâm được?”
Ngôn Tiểu Nặc hiểu dụng ý của bà ngoại, bà làm như vậy là vì không muốn nợ ơn Mặc Tây Quyết gì cả để Mặc Tây Quyết phải đối với cô tốt như vậy. Bà ngoại cười nói: “Quê của dì Lữ cũng ở Liên Sơn, giờ cô ấy cũng ở một mình, hai người chúng ta vừa hay có thể sống cùng nhau.”
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới yên tâm, “Vậy cũng được, nhưng không được để dì Lữ làm không công, cháu sẽ trả tiền cho dì ấy”
“Trả tiền?” bà ngoại cau mày, “Cháu lấy tiền đâu ra?” Ngôn Tiếu Nặc cười nói: “Nếu cuộc thi chung kết lần này cháu được giải nhất, thì có thể đến tập đoàn Đế Quốc thực tập, hàng tháng sẽ có lương."
Bà ngoại chết lặng, “Đi làm ở tập đoàn Đế Quốc?”
“Vâng ạ” Ngôn Tiểu Nặc nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên định.
“Không được!"
Bà ngoại ngay lập tức phản đối, “Mặc Tây Quyết không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc sao? Ta không cho phép cháu tiếp tục qua lại với cậu ta.”
“Bà ngoại, cháu hôm nay đã quyết định nói rõ với anh ấy rồi”
Ngôn Tiểu Nặc nói nhẹ nhàng, “Có lẽ người ta sẽ không còn quan tâm tới cháu nữa”
“Tiếu Nặc, nhưng bà lo lắng cho cháu”
Bà ngoại năm lấy tay cô và nói. Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc rất nhẹ, nhưng giọng nói khá chắc chắn, “Bà ngoại, cháu không muốn vì tiền mà để gia đình nhà cậu o ép như vậy, cháu nhất định phải tự lực cánh sinh, có thể lo được cho bà, chăm lo cho chúng ta, không cần phải dựa vào người khác nữa.”
Bà ngoại sững người nhìn Ngôn Tiểu Nặc, một hồi lâu nói không nên lời.