Lăng Ngạo Thiên há miệng ra, Hạ Vy Vy đúc đồ ăn cho anh, anh vui vẻ nhìn cô
chằm chằm. Cô ngồi ở đó nhau mày lẩm bẩm nhãi nhãi vào tai của anh: "Bộ
anh không biết giữ sức khỏe à? Lúc nào cũng vậy." Ừm.. mặc dù là nhãi đó nhưng anh vẫn lắng nghe nó, phải.. đều nghe vợ mà.
"Anh biết." Cô đúc cho anh thêm một miếng cơm, anh nhai từ từ chậm rãi.
"Ăn xong rồi lên nghỉ ngơi đi nhé." Cô nói.
Anh mới thở dài, không ăn nữa, tay dựa lên thanh ghế mặc dù muốn nói
là không có em không ngủ được nhưng thôi không nói.. mắc công lại bảo
mình tranh giành với con trai: "Anh biết." Cô vẫn múc cơm lên đưa vào
miệng anh: "Há miệng ra."
Anh miễn cưỡng vẫn há miệng ra đưa vào miệng ăn, liền lấy tay cởi nút áo ra cho thoải mái, cô hơi đỏ mặt.. mặc dù về chung một nhà đã lâu
nhưng nhìn cũng không quen cho lắm.. đôi má ửng hồng lên, anh nhìn sang
cô thấy cô đang nhìn vào cái ngực vạm vỡ của anh chỉ biết cười lên: "Sao hả? Thấy chồng em có soái không?" Tuyệt thế rồi còn gì..
Cô từ chối lời nói của anh, ánh mắt không nhìn ngực nữa liền múc một miếng canh cho anh ăn để mà mát người: "Ai thèm?"
Lăng Ngạo Thiên bị 2 từ đó mà khủng hoảng, sặc.. không thèm á? Cái
gì.. bộ em không biết nhìn người à, trông anh thế này cả hàng ngàn hàng
vạn người mơ ước. Anh húp trọn miếng canh rồi giật lấy cái tô đặt xuống
bàn, đè cô xuống sô pha: "Xem ra em vẫn không khuất phục, phận làm chồng như anh phải làm một ít chuyện nhỉ?"
"Thiên, anh! Hôm nay là không được!" Hạ Vy Vy lúng túng nói, cái
miệng mấp mấp nói tùm lum, bản thân cô còn không biết cô nói gì nữa.
Anh cúi người hôn lên môi cô, sau đó nhìn cô: "Tại sao lại không
được?" Cô chỉ biết quay đầu sang hướng khác, rồi liếc ánh mắt hơi ngại
ngùng nhìn anh: "Thần Thần đang ở đây, thằng bé đang chờ em."
"Vậy thì em bảo thằng bé ngủ trước là được, tránh gây phiền nhiễu vợ
chồng mình. Không phải sao? Đẹp cả đôi đường." Anh vẫn không để tâm đến
câu nói của cô mà lấy tay luồn vào đụng đến bầu ngực của cô.
"Bing" Hạ Vy Vy tạo thành cái nắm đấm đánh vào đầu anh, cô tức điên hừ lạnh bỏ đi lên lầu: "Đồ chết bầm nhà anh!"
Anh ngồi trêи sô pha chỉ biết xoa đầu của mình, không nói nửa lời,
từng bước đi lên cầu thang: "Bực bội thật." Anh khó chịu chỉ biết cắn
môi "chậc" rồi cắm cụi đi lên phòng của mình.
Hạ Vy Vy mở cửa phòng thấy cậu nhóc đang chơi máy tính, đang làm cái
gì vậy: "Không ngủ mà chơi cái gì vậy con?" Lăng Thần bị dọa cho sợ liền tắt máy đi, cậu nhóc leo xuống ghế cười: "Đâu có, con đang chờ mommy
ngủ đó mà." Cô gật đầu.
"Lên giường đi, mommy kể truyện cho con nghe." Hạ Vy Vy cười nói nhỏ
nhẹ với cậu. Cậu liền gật đầu leo lên giường, lấy chăn đắp cho cô và
cậu, hai tay giữ lấy mền nhắm mắt mĩm cười nghe cô kể truyện..
...
Một hồi sau cậu chìm vào giấc ngủ, cô thì cũng như thế mà ngủ luôn.
Thế mà nó có cái gì cọ cọ ở bên dưới, cô liền mở mắt nhìn chằm chằm,
giật cả mình: "Lăng Ngạo Thiên!" Anh vẫn giữ yên tư thế đè vào, đang
kiềm nén do có con trai ở đây đó nha: "Không được cử động."
"Sao anh lại ở đây?" Cô nói nhỏ lại cau có nhìn anh.
"Hai người chỉ bảo ngủ với nhau, chứ có bảo ngủ riêng bao giờ." Lăng
Ngạo Thiên nói như đúng rồi, cô gật gật.. xem ra cũng đúng, cô phát hiện anh lừa cô: "Thì nó có gì khác nhau hả?" Cô đưa tay lên định đánh vào
người anh.
Anh cầm lấy tay của cô, đưa mu bàn tay nhỏ bé lại trắng nõn chạm lên
môi mình, hôn một cái rồi ngửi nhẹ: "Ngủ thôi." Cái này là đang đánh
trống lãng đúng không hả? Người đàn ông này đúng là bá đạo mà, cô chỉ
đành để cho anh ôm mình.. hmm.. cô hơi ngại nhưng vẫn ôm anh, dễ chịu
thiệt đó.
Hạ Vy Vy gục đầu vào người anh ngủ một giấc ngon lành, Lăng Ngạo
Thiên nhìn thấy cánh tay của cô đang ôm mình mà tâm