Ninh Tiểu Y đứng trước cửa Ninh gia, cô ho một cái liền ấn chuông cửa..
tiếng bên trong phát ra: "Là ai gọi đó!" Cô mở miệng, giọng của cô gái
quen thuộc đối với Ninh gia: "Ba.. con đây." Ninh lão gia không trả lời, một hồi sau ông mới mở cửa ra.. không nói không rằng chỉ ôm lấy cô,
Ninh Tiểu Y vuốt vuốt lưng của ông: "Ba.. con về rồi! Anh ấy biết rồi!"
Ninh gia ai cũng biết rằng cô còn sống, chỉ vì không muốn tên Cao
Lãng xuất hiện cho nên cô mới rời khỏi Ninh gia giả vờ như đã chết. Ninh lão gia thở dài: "Tiểu Y, con không nói với nó đứa bé trong bụng là của nó với con sao?" Ninh Tiểu Y bèn cười mĩm, giọng nói không quá là yếu:
"Ba.. đến mức này còn trở về được không? Sau những chuyện đó.. 13 năm
con mệt mỏi lắm rồi."
Ninh lão gia nhìn cô, ông chỉ biết nói một lời mình muốn nói từ lâu,
kèm theo là mở cửa để cho cô vào nhà: "Con sẽ không thể bỏ nó được, từ
nhỏ đến lớn nó luôn đứng trước con để bảo vệ cho con khi không có chúng
ta. Chỉ có mình Cao Lãng đó chống đối với mọi thứ vì muốn tốt cho con,
chuyện của Cảnh Niệm ai cũng biết đó chỉ là lễ đính hôn giả mà thôi."
Ông tháo đôi dép ra rồi cúi người xuống, Ninh Tiểu Y vỗ vỗ bàn tay của
ông: "Ba.. để con cất cho."
Ninh lão gia chỉ đành đứng đó nhìn cô cất hai đôi dép vào kệ, Ninh
Tiểu Y lúc trước về là mặt mày vui tươi.. cô con gái mà ai cũng yêu mến
muốn được lấy.. mà ông với vợ của ông có cho đâu. Xác định thằng họ Cao
là con rể mất rồi: "Vậy còn Minh Triết?" Ninh Tiểu Y khựng lại chỉ né
tránh đi chuyện này: "Con không muốn nhắc đến nữa, con không muốn bản
thân mở lòng."
"Một thân một mình nuôi con? Tiểu Y.. ba chỉ là lo lắng cho con mà
thôi." Ninh lão gia nhăn đôi chân mày của ông lại, hai người đi đến sô
pha. Ninh Tiểu Y đến chỗ của ông mát xa cái trán cho ông: "Ba đừng nhăn
mà.. già lắm đấy!"
Ninh lão gia bật cười: "Ta chừng tuổi này cần gì để tâm đến già hay
không? Ông già này chỉ muốn bên con lúc còn sống thôi." Ninh Tiểu Y bóp
bóp cái vai của ông, cô nói: "Ba! Ba sống lâu trăm tuổi, làm gì mà nói
sống nói chết thế này!" Ninh phu nhân từ trêи lầu đi xuống, bà nở nụ
cười hiền hòa: "Con gái của mẹ.. con về rồi sao?" Đi theo sau là Ninh
Khải, anh chỉ hừ lạnh.. nhìn cái thai đã muốn đấm họ Cao cho một phát!
Ninh Tiểu Y nhìn lên cầu thang, cô cười: "Mẹ, anh hai." Ninh Khải
giọng không kiên nhẫn bảo: "Anh hai cái gì mà anh hai, xem ra cái trò
trống gì không? 5 tháng nay về vài lần ăn cơm liền đi, tự mình nuôi con! Tưởng bản thân giỏi lắm hả!? Thằng họ Cao đó chỉ biết uống rượu bê bết
trêи Quốc Nội, còn em phải mang nặng đẻ đau vì nó! Cái bụng to chừng này rồi, bộ nó đuôi mà nó không biết!"
Ninh phu nhân cốc một cái lên đầu anh, bà mắng: "Này thằng oắt con!
Em gái chỉ có một, em vừa về mà con mắng con bé thì sao con bé dám về
hả? Chuyện mấy đứa nhỏ con xen vào làm gì! Lo mà quay cho xong bộ phim
mới đầu tư vào