Lăng Ngạo Thiên đặt gấu bông lên ghế, anh đứng dậy rồi nhìn ra ngoài toàn
cảnh của Trung Quốc. Tay đặt lên kính, giọng mệt mỏi nói: "Rõ ràng là đã gần hạnh phúc.. rõ ràng là em đang nắm trong lòng anh nhưng lại rời xa
anh một cách đột ngột, ngày tháng trôi qua nhanh.. thói quen có em bên
cạnh. Vy Vy, anh nên làm gì?" Đôi mắt u buồn chỉ khẽ bật cười, đôi môi
nhếch lên. Tống Thành bước vào bên trong: "Báo cáo Lăng tổng! Đã dọn dẹp sạch sẽ!"
"Ừ, giữ lại video giám sát phòng lúc đó Bạch Vân với tôi." Lăng Ngạo
Thiên quay đầu nhìn Tống Thành nói. Họ Tống nhướng cái chân mày, vẻ mặt
không hiểu: "Lăng tổng, sao lại không vứt đi cho rồi. Vốn nó không quan
trọng."
Anh đi đến ngồi lại chỗ của mình, tay phải gõ gõ lên bàn còn tay trái thì chống cái cằm: "Ai bảo không quan trọng? Sau này còn có cái để mà
giải thích với vợ chứ!" Tống Thành bất đắc dĩ chỉ biết nghe theo:
"Vâng.." Anh tiến ra khỏi văn phòng, đứng trước cửa mà người nổi cái da
gà: "Mình trước nay chưa từng thấy Lăng tổng có cái dáng vẻ này, thế nào mà lại giải thích với vợ? Nếu là cách làm của ngài ấy chắc sẽ chẳng
thèm để ý đến cảm nhận của ai."
Quả nhiên.. Hạ Vy Vy trong lòng ngài ấy là quan trọng nhất, là vàng.. là ngọc!
Cao Lãng đứng trước cổng Ninh gia, Ninh phu nhân và Ninh lão gia đi
ra trước: "Lãng à, con đến chơi sao?" Cao Lãng cười cười nhưng gương mặt có chút lạnh băng, từ tốn nói: "Con đến gặp Tiểu Y và thăm hai bác!"
Anh quắt quắt cái tay, trợ lý sai bảo tiêu đem cả đống đồ chất như núi,
hai người có chút hoảng loạn: "Lãng.. con là đang có ý gì? Làm khó bọn
ta?"
"Mẹ, mẹ nói như vậy đâu có được! Thân làm con rể đương nhiên phải
biếu chút ít quà mọn cho mọi người rồi." Cao Lãng nâng cặp kính, nụ cười thõa mãn khi nói mình là con rể Ninh gia tức là chồng của Ninh Tiểu Y,
tâm tình sung sướиɠ như đang ở trêи mây.
Ninh lão gia: "..." Quái lạ, con rể?
Ninh phu nhân che miệng cười phì: "Con cứ chọc ghẹo bọn ta!" Cao Lãng lắc đầu: "Không chọc, không chọc!"
Giọng cô gái bất mãn chạy đành đạch ra, Ninh Tiểu Y ôm lấy hai tay
của hai người nhìn về phía Cao Lãng nói lớn: "Hứ! Ai nói anh là con rể
Ninh gia! Cái đồ tự luyến." Cao Lãng không nói nửa lời, một hồi sau anh
đáp trả cô: "Quá khen!" Cái tên chết bầm này học hỏi Lăng Ngạo Thiên
sao? Này... họ Lăng kia! Anh không có liêm sỉ dùng mỹ nam kế quyến rũ vợ mình rồi thì thôi đi, anh nghĩ sao lại đi dạy cái tên băng sơn cứng
ngắc này nói mấy lời ngon ngọt này vậy? Nghe mà muốn nôn ra hết đồ tôi
mới ăn, ôi.. gà rán em ơi.. chị chả nỡ nôn ra hết đâu!
Cao Lãng đi đến gần ba người, anh híp mắt nói thân thiện: "Ba mẹ, con muốn xin thời gian riêng tư cho con và em ấy."
"Ai cho phép cậu?" Ninh Khải bước ra, anh đặt hai tay vào túi quần,
đôi mắt có phần không thiện cảm mà nói đúng hơn có phần ghét bỏ Cao
Lãng.
Cao Lãng thờ ơ