Anh nhìn cậu, cậu ánh mắt giận dữ: "Ông chú, già rồi lại cưới chị Vy Vy của tôi." Anh ngạc nhiên cúi xuống nói: "Rất tiếc, chú đây sẽ cưới chị Vy
Vy."
Cậu nhóc khóc lên: "Tôi không cho chú cưới chị ấy." Hạ Vy Vy nhìn
cậu: "Tiểu Cường, sao lại khóc?" Tiểu Cường nghe cô hỏi cậu leo lên
giường của Vy Vy: "Chị đừng kết hôn với ông chú này, em lớn lên sẽ cưới
chị. Chị hãy chờ em."
Lăng Ngạo Thiên cau mày, anh xách Tiểu Cường lên: "Tiểu sắc lang, ta
đây đẹp trai, tài giỏi, giàu có. Con chỉ là một cậu nhóc. Vy Vy cưới ta
không cưới con đâu." Tiểu Cường phun nước miếng vô giày anh, không nói
gì: "Đúng là đồ nhỏ mọn, chị Vy Vy làm sao lại cưới một người so đo với
con nít như tôi."
Lăng Ngạo Thiên cười: "Tiểu sắc lang, con là tiểu quỷ." Tiểu Cường
nhìn anh, cậu nhóc khoanh tay: "Thả tôi xuống, ông chú già nếu như chú
làm gì có lỗi với chị ấy tôi sẽ không tha cho chú, chị Vy Vy của tôi
được rất nhiều người tỏ tình. Chú chỉ là may mắn."
Lăng Ngạo Thiên nhìn cô, anh nói: "Em là mang theo tình địch cho anh? Đến cả con nít cũng là tình địch?" Cô cười: "Anh đang ghen sao?"
Lăng Ngạo Thiên mặt ửng đỏ, anh bá đạo nói: "Quan trọng bây giờ tình
địch của em vẫn bại dưới tay anh, vì em chọn anh không chọn bọn họ." Anh đắc ý nhìn cô. Tiểu Cường nắm lấy tay Hạ Vy Vy: "Nếu như chú này làm
tổn thương chị, chị trực tiếp bỏ ông chú này đi. Chị chờ em lớn em sẽ lo cho chị từ A đến Z."
Hạ Vy Vy xoa đầu, hôn lên má Tiểu Cường: "Cảm ơn em, chị đã biết." Cô nhìn Ngạo Thiên: "Nếu chú làm gì có lỗi với chị chị lập tức bỏ, chị
đồng ý cưới em."
Lăng Ngạo Thiên nhăn mặt, cô lại đi hôn tiểu sắc lang kia: "Anh sẽ
không, em hôn tiểu sắc lang vậy còn anh?" Cô nói: "Anh là đang ghen. Anh chối không được đâu."
Lăng Ngạo Thiên ủ rũ: "Đúng a, lão bà của anh rất nhiều người theo
đuổi." Cô nắm tay anh nói: "Anh cũng có nhiều phụ nữ đó Thiên." Lăng
Ngạo Thiên kiên định nhìn cô: "Anh chắc chắn, anh thề là anh không có
ai, anh chỉ có em." Anh nghĩ trong đầu cô là người đầu tiên lên giường
với anh, nói chính xác hơn anh còn là trai tơ lấy đâu ra nhiều.
Lăng Hoa cười nói: "Cháu trai ta còn là trai tơ, sau khi gặp con là hết."
Hạ Vy Vy ngạc nhiên nhìn anh, anh lơ đi. Cô cười lớn: "Haha." Cô
không ngờ anh là trai tơ. Lăng Hoa ánh mắt nhu hoà, cô cười làm bà cũng
cười theo: "Vốn dĩ quy định của Lăng gia là đã lên giường với cô gái nào thì phải lấy cô gái đó, nhưng nhất là cô gái đó còn hồng đào, vì nếu
không còn thì đa số là loại hám danh. Lăng gia một đời không cho phép
nam nhân mang họ Lăng mà lại là kẻ ăn chơi không có trách nhiệm."
Cô gật đầu: "Vâng bà nội, con cảm thấy rất đúng."
Lăng Hoa nghiêm chỉnh, bà lại gần Hạ Vy Vy nói: "Nếu con đã là Lăng
thiếu phu nhân, con phải có trách nhiệm ở bên Ngạo Thiên lúc nó cần
người an ủi nhất. Một mình nó gánh cho Lăng gia rất cực khổ, nó chưa
từng yêu ai. Khi biết về con ta rất vui."
Cô cười: "Con đã biết. Bà nội ngài không cần lo."
Tiểu Cường nhìn Lăng Ngạo Thiên, châm chọc: "Ông chú nhìn ông như vậy mà lại là trai tơ, chú khá lắm, một người đàn ông chưa từng yêu ai lại
cưa đỗ người xinh đẹp như chị Vy Vy."
Lăng Ngạo Thiên đắc ý: "Tất nhiên, ta đây đẹp trai như vậy. Tiểu sắc
lang, con còn nhỏ, trai tơ như ta đây rất hiếm con biết không? Chị con
may mắn mới được ta sủng." Tiểu Cường cười lạnh, ông chú định lừa tôi
sao? Tôi chẳng phải con nít: "Ông chú, tôi dù gì cũng không dễ nuốt."
Lăng Ngạo Thiên nhìn cậu, chỉ mới bốn tuổi mà đầu óc lại suy nghĩ lớn như vậy: "Con có muốn gặp Vy Vy hằng ngày không?"
Tiểu Cường cười: "Đương nhiên là muốn."
Lăng Ngạo Thiên nhìn Hạ Vy Vy, anh lại nhìn về Tiểu Cường: "Vậy ta nhận con làm con nuôi, như thế nào?"
Hạ Vy Vy kinh ngạc nhìn anh, anh xoa đầu cô nói: "Sau khi em sinh đứa bé ra, sẽ phải lựa chọn người đi theo đứa bé đến cả đời. Sống chết hoạn nạn có nhau. Giống như anh và Tống Thành." Cô gật đầu, dù gì cô sủng
nhất là Tiểu Cường, cậu nhóc rất đáng yêu. Tiểu Cường nháy mắt: "Ông chú đây là kết tôi rồi? Nhiều người đòi làm cha mẹ tôi lắm đó. Ông chú chắc tôi chịu không?"
Lăng Ngạo Thiên lắc đầu: "Ta không chắc, nhưng nếu con chấp nhận Vy Vy sẽ là mẹ con, ta sẽ là cha con."
Tiểu Cường kinh ngạc nhìn anh, cậu nhóc xoay qua nhìn Hạ Vy Vy. Cô
gật đầu đáp: "Nếu được làm mẹ của Tiểu Cường thì không còn gì bằng."
Tiểu Cường nhìn hai người, cậu cúi đầu. Mặt cậu buồn bã. Cũng đúng
thôi vốn dĩ ngay từ đầu cậu sinh ra không được cha mẹ ruột chào đón. Một cậu nhóc vừa mới sinh ra đến giờ đã ba tuổi bị bỏ rơi, còn tin tưởng
hay mơ ước về gia đình?
Lăng Ngạo Thiên nhìn cậu, cậu nắm chặt tay mình. Anh có thể cảm nhận
cậu đây là có suy nghĩ người lớn quá sâu sắc, cậu hiện tại còn nhỏ đáng
lẽ phải hồn nhiên ngây thơ. Một đứa trẻ 3 tuổi lại phải trưởng thành
trước tuổi, thật đáng thương. Anh mĩm cười, xoa đầu cậu: "Tiểu sắc lang, con chỉ cần gật đầu đồng ý nhận ta và Vy Vy làm cha mẹ con, hai người
chúng ta không tin là không làm cho con hạnh phúc được. Mặc dù ta chỉ
chuẩn bị làm cha chứ chưa từng trải qua việc làm cha, nhưng ta hiểu được bản thân con đang suy nghĩ gì. Ta nhận con vì ta thích con, ta không có ý nghĩ gì sâu xa. Một đứa trẻ thông minh như con chắc con sẽ hiểu, ta
đây là không hề chọc ghẹo mà là muốn nhận con làm con."
Hạ Vy Vy ngạc nhiên nhìn anh, một thân hình cao lớn, hoàn mỹ, ngũ
quan tinh xảo theo như lời đồn anh là một người máu lạnh. Nhưng giờ đây
cô lại cảm thấy anh cũng có phần ấm áp. Bàn tay to của anh xoa đầu cậu,
anh nói những lời dỗ dành cho cậu. Vy Vy hài lòng. Tiểu Cường nhìn anh:
"Chú chưa từng trải qua, làm sao chú biết."
Lăng Ngạo Thiên cười khổ một tiếng, anh bế cậu ngồi giữa anh và Hạ Vy Vy, anh nhìn thẳng vào cậu: "Ta đã từng."
Tiểu Cường vẻ mặt tò mò.
Lăng Ngạo Thiên nhìn lên trần nhà, anh nhớ tới quá khứ không tốt đẹp
đó: "Ta sẽ kể cho con nghe. Ta là Lăng Ngạo Thiên, là người thừa kế Lăng gia, mẹ ta là Lộ Tư Tuyết, cha là Lăng Phong. Ta từ nhỏ đến lớn được mẹ của ta yêu thương, cha của ta thì lại khác. Ta rất chán ghét ông, ta
cũng không biết lí do nhưng ta luôn có ác cảm với ông. Mẹ của ta là một
người phụ nữ xinh đẹp, bà có thể gọi là tuyệt sắc,