"Buông ra!" Hạ Vy Vy tức điên hét lên hai từ đó. Xô Thượng Hữu Anh ra, anh
chợt nhận ra Vy Vy của anh lúc trước bây giờ lại chán ghét anh nhưvậy..
Anh đứng đó nhìn cô, ánh mắt buồn.
Gì chứ, nhìn tôi như vậy là sao? Anh là người để tiểu tam xen vào
chuyện của hai người, tôi bỏ anh cho anh toại nguyện được bên cạnh cô ta anh còn muốn gì?
"Lăng Ngạo Thiên không làm cho Thượng gia và La gia phá sản, anh thật sự cảm ơn em vì đã xin giúp anh. Nhưng anh từ trước tới giờ chỉ yêu một mình em, đừng rời bỏ anh Vy Vy." Anh nhìn cô, chân thành tới mức khiến
cô ngây ngẩn xém chút động lòng.
Vy Vy cười khinh bỉ: "Hữu Anh, tình cảm tôi dành cho anh đã chấm dứt
từ lúc anh bên cạnh La A Quyên, khi tôi đòi rời đi anh không níu kéo lí
do gì bây giờ anh lại nói như là anh vô tội còn tôi là người có tội. Tôi khinh người như anh." Cô nhớ lại kỉ niệm của hai người, những kỉ niệm
đẹp đẽ đó đổ vỡ ngay lập tức để lại cô nỗi buồn sâu thẳm, cô không thể
tin vào tình yêu.
Lúc đó cô chỉ nghĩ
Hữu Anh, anh thật sự không còn yêu em nữa?
Hữu Anh, có phải vì em không được xinh đẹp hay không xứng đáng được tình yêu của anh?
Hữu Anh, tại sao?
Vy Vy, anh yêu em. Vy Vy, sau này anh sẽ cưới em anh xin hứa. Vy Vy,
em muốn ăn gì. Vy Vy, em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đi tới đó, chúng ta
sẽ đi tới chân trời góc bể, đi tới nơi chỉ có hai ta và hạnh phúc với
nhau. Vy Vy, Vy Vy, Vy Vy..
Những mảnh kí ức, những buồn vui, đau thương của anh, sự nhẫn tâm của anh dành cho cô. Khi cô nhìn hai người dắt nhau đi còn cô ngồi khuỵ ở
đó tin tưởng anh sẽ không rời bỏ cô.
Thật buồn cười, thật là buồn cười. Ha, haha..
Thượng Hữu Anh chạm vào tay Hạ Vy Vy, cô hất tay của anh ra nhìn anh
với ánh mắt lạnh như băng không còn sức sống: "Hữu Anh, chúng ta thật sự đã kết thúc, tình yêu của tôi anh không trân trọng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh." Cô bất lực nhìn anh.
Anh nhìn vẻ mặt cô mà đau lòng, cô thật xinh đẹp, đúng là khuôn mặt
và người anh luôn muốn ôm chầm lấy và nói hết sự thật. Lúc trước khi yêu nhau hễ cứ thấy anh cô cười rất tươi cô liền nhào vào lòng anh như một
đứa bé cần bảo vệ. Anh yêu tính cách của cô.
Lúc ở đó, anh không thể không nói nhưvậy, anh không hề muốn đánh em,
đánh người mà anh yêu.. Vy Vy tha thứ cho anh. Anh có lí do riêng.
Anh xót xa nhìn cô, cô run rẩy nhìn anh trong ánh mắt tuyệt vọng
giống như nói cô đã không còn tin tưởng anh, không còn hai chữ tình yêu
giữa hai người: "Anh đi đi.. tôi không muốn gặp anh.. anh đi đi"
Anh không nỡ nói nhưng lại bị Vy Vy cắt ngang, cô thét lên khóc oà: "Anh đi đi, để tôi yên!"
Anh hoảng sợ nhìn Vy Vy nước mắt đầm đìa: "Vy Vy, anh đi đây.. em hãy chờ anh.. cho anh ít thời gian anh sẽ giải thích tất cả. Anh sẽ liên
lạc với em sau."
Cô ngồi khuỵ trước cửa, cô cảm thấy tim mình như bị đâm, cô nghĩ.. có gì để giải thích? Đã như vậy hai người không thể bên nhau, tại sao anh
lại tỏ ra vẻ mặt đau khổ như vậy. Không phải tôi là người nên đau lòng
sao?
Thượng Hữu Anh bước ra, thở dài một tiếng, anh như xác không hồn. Ngước lên nhìn mặt trăng, nhìn bầu trời đêm, những ngôi sao.
Anh chợt nhớ lại lúc trước
"Hữu Anh, anh nhìn đi, ngôi sao thật đẹp đúng không? Anh có thích
trời tối không, em rất thích đó, vì nó yên tĩnh lắm, ngôi sao lại sáng
lại lấp lánh. Ngồi dưới cỏ ngước lên nhìn thật thoải mái đúng không? Em
luôn luôn muốn được ngồi nhìn bầu trời đêm với anh"
"Tại sao em lại muốn ngồi với anh?"
Cô nở nụ cười: "Anh là người em yêu, em luôn muốn được chia sẻ những
gì mình thấy với anh. Không phải ngồi ngắm sao với người mình yêu tuyệt
vời lắm sao? Em rất thích đó Hữu Anh!"
Anh hài lòng nhìn cô vẻ mặt nhu hoà.
Giờ đây hai người không còn như trước, Hạ Vy Vy thì căm hận anh, còn
anh không thể nói ra. Anh nhìn cô đi theo Lăng Ngạo Thiên mà lòng đau
thắt, sao em