Trời đã tạnh cơn mưa.. ánh sáng lại rọi xuống bên đường.
Cầu vồng thật đẹp! Đẹp đến kì lạ!
Lăng Phong từ khi nào đã dẫn Lăng Thần đến trước cổng Trạch viên, ông nhìn cậu nhóc nói: "Tại sao không ăn sáng rồi hẳn đi, Thần Thần à con
như vậy ông rất lo lắng cho con đấy." Cậu cũng chẳng hé miệng, ông đành
đưa tay ấn chuông.
Bảo tiêu nhìn thấy gương mặt của Lăng Phong liền giật mình, bước chân loạng choạng hấp tấp tìm kiếm quản gia Tô.
Quản gia Tô chạy ra khi ông đột ngột đến, là.. phu nhân đang ở bên
trong nếu để ông thấy bà sẽ toi mất: "Lão gia, ngài sao lại rảnh rỗi đến đây. Ngài báo trước sẽ có người đón ngài."
Ông nhìn chằm chằm vào cháu nội của mình: "Là Thần Thần muốn về Trạch viên, tôi đưa thằng bé đến rồi ông dắt thằng bé vào trong đi. Sẵn lấy
cho Thần Thần đồ ăn, thằng bé chưa ăn sáng đâu đấy." Ông căn dặn kĩ càng rồi xoay người đi.
"Vâng." Quản gia Tô cúi người.
"Quản gia Tô, là ai đến thế?" Giọng người phụ nữ trung niên vang ra
hỏi ông, bà đi từng bước từng bước ra bên ngoài.. kế bên là Lộ Tu Kiệt
đi cùng bà.
Lăng Phong khựng cả người lại, gì thế này.. tai của ông hỏng rồi sao? Ông quay đầu.. Lộ Tư Tuyết đang cười nói mà nhìn thấy ông liền cứng
miệng, thần sắc có chút không kiên nhẫn lại đau buồn. Cả hai đã từng thề non hẹn biển.. nhưng mà thôi.
Bà nhìn con trai mình, Lộ Tu Kiệt đang nghiến răng nhìn ông, cảm giác chán ghét lại căm thù này là gì.. mình không biết. Mình chỉ cảm nhận
mình cực kỳ không thích ông ta.
Lộ Tu Kiệt không cao hứng nhìn ông, Lộ Tư Tuyết vỗ vỗ vai của cậu, bà nở nụ cười: "Bình tĩnh nào."
"Tư.. Tư Tuyết.." Ông run bần bật cả người nói, cô ấy đã chết.. thế
nào lại còn sống mà còn ở trong Trạch viên của con trai ông. Lăng Ngạo
Thiên không hề nói cho ông biết về việc này, nếu như cháu nội của ông
không muốn về đây chắc ông đến giờ vẫn không biết gì. Tình hình này...
Lộ Tư Tuyết né tránh ông định đi vào trong, ông kéo tay bà lại: "Em còn
sống?"
Bàn tay to của chàng trai trẻ hất ra tay của ông ra khỏi bà: "Tránh
xa mẹ tôi ra!" Lộ Tu Kiệt giận dữ nhìn người đàn ông trung niên này, lôi lôi kéo kéo gì chứ! Ông nhìn anh, cảm giác thân thuộc này là như thế
nào đây..
Lộ Tư Tuyết gò má hơi nâng cao, cười mĩm: "Lăng Phong, đã lâu không
gặp." Bà thản nhiên nhìn ông chào hỏi. Ông hậm hực trong lòng: "Em vẫn
còn sống?" Lăng Phong trợn mắt hỏi bà, nhìn sang chàng trai trẻ này:
"Đây là con trai của em?"
Lộ Tu Kiệt nheo mày: Lăng Phong, là ông ta.. ông ta đúng là đẹp lão
đến mức khó tin nhưng đối với anh vẫn là xa lạ.. đẹp lão thì làm sao
chứ! Gương mặt này có phần y hệt anh trai và anh. Nhưng mà tiếc thay,
anh trai của anh là thương vợ thật lòng chứ không có mồm miệng giỏi như
người ba này.
Ông là ba của tôi sao.. haha.. ai tin được cơ chứ!
Bà gật đầu nhận: "Phải, đây là con trai của tôi."
"Em sao có thể dẫn con của mình đến đây, Ngạo Thiên nó không nói gì
sao?" Lăng Phong gấp gáp... con trai của ông thế mà giấu ông bấy lâu..
đã bao lâu rồi.. từ khi nào chứ! Lộ Tư Tuyết còn sống là niềm vui của
ông.. 20 năm.. 20 năm nay đều nhớ nhung bà.
"Ông muốn Ngạo Thiên con trai tôi nói gì? Đây là em trai của nó thì nó nói gì đây?" Bà vẫn lạnh lùng hỏi lại ông.
Ông hơi hoang mang ở trong lòng mình: "Nó chấp nhận người em cùng mẹ
khác cha sao?" Con trai của ông bao dung đến vậy? Thiện lương đến vậy?
Ông chẳng thể tin nỗi. Là như thế nào đây.. Người mà ông nằm mơ, hằng
mong nghe thấy giọng nói của người đó.. đang đứng trước mặt ông, người
vợ này..
Lộ Tư Tuyết vẻ mặt không mấy coi trọng ông, người đàn ông lúc nào
cũng bảo một lòng với bà.. qua lại với người bạn thân của bà. Đời trớ
trêu thay: "Cùng mẹ nhưng là cũng cùng cha." Bà một lời nói ngắn gọn lọt vào tai ông.
Trời ơi...
"Cùng mẹ cùng cha.." Nếu nói vậy đây là con trai ông, chuyện này..
sao có thể chứ! Không thể tin nỗi..Lộ Tu Kiệt cắt ngang lời nói của cả
hai: "Xin lỗi, tôi không có cha." Anh không nhận người cha này, không
nhận nỗi đâu!
Lộ Tư Tuyết rũ mày nhìn con trai của mình, bà đặt mu bàn tay của anh
vỗ nhẹ nhẹ: "Được rồi.. đừng giận mà." Lộ Tu Kiệt liếc mắt nhìn ông rồi
quay sang bà, không để tâm đến ông quá nhiều: "Vào thôi mẹ."
Lăng Phong bất chợt kéo tay của bà lại, sắc mặt kém đi nhưng cũng
không biết nói gì. Chỉ là bản thân ông tự chủ động.. là thật.. da thịt
đàng hoàng nhưng đã gầy đi rất nhiều, ông nói: "Tư Tuyết, em còn sống
nhưng tại sao không quay về tìm anh và con?"
"Lăng Phong, nếu tôi quay về thì cũng là tìm con tôi chứ tìm ông làm
gì?" Bà nhau mày cực kì không vui, tay thì đã run nhưng vẫn kìm chế. Bà
hất tay của ông ra lùi lại vài bước: "Xin tự trọng."
Ông tái nhợt, bà ở gần ngay trước mắt mà ông cứ ngỡ là xa xăm đến vạn dặm: "Tư Tuyết, em và anh phải cần hai từ tự trọng đó sao?"
Lộ Tu Kiệt đứng trước mặt ông che chắn mẹ của mình: "Ông đừng quên
ông là người đã có vợ, tránh xa mẹ tôi ra." Anh lạnh nhạt, nhìn người
cha của mình.. cũng chỉ là dòng máu chảy chung thôi chứ chẳng có gì là
vui vẻ.
Anh từng ngỡ nếu gặp ba của mình anh sẽ