Đến tối thì Hạ Vy Vy đã được Lăng Ngạo Thiên đưa về Hứa gia để nói chuyện
về vấn đề cô muốn về Trung Quốc.. cô cũng hơi e dè vì đã tính đến chuyện là sẽ ở Pháp luôn với ba người, thế mà cô nào ngờ anh lại đến đây giải
thích mọi chuyện với chính bản thân mình.
Một người như anh mà phải vứt bỏ tự tôn để tìm cô thì cô sao lại không thể động lòng được?
Hạ Vy Vy ngồi trêи xe, đầu dựa lên vai anh thở dài. Anh thấy cô đang
suy nghĩ chuyện gì đó nhưng anh hiểu ý liền cười nói, tay vẫn đang giữ
eo của cô: "Đừng lo, ông với ba mẹ chắc chắn sẽ không trách em đâu."
Cô nhắm mắt nói cho anh nghe: "Em cũng nghĩ như thế, anh nói xem liệu em làm như vậy có ích kỉ không? Em đã dự định sẽ ở lại Pháp không trở
về, rồi sẽ tìm cách liên lạc với mọi người ở Trung Quốc sau." Lỗ tai anh dựng lên, cái mày liền cau lại nói vô cùng khó chịu: "Em lẽ nào định ly hôn với chồng mình thật?"
Cô đảo mắt ngước nhìn anh, anh đang trừng mắt về phía cô hờn dỗi. Cô
giơ ngón tay đặt lên má của anh, chọt một cái: "Anh đoán đúng rồi." Anh
hừ lạnh: "Em tốt nhất nên biết bổn phận của mình."
"Bổn phận?" Cô hỏi.
Anh nâng cằm của cô lên, đối diện với gương mặt của người đàn ông này thật sự là yêu nghiệt.. cái gen này nó cũng quá là tốt đi: "Bà xã à, em sinh ra là thuộc về anh rồi, em chạy đâu cho thoát?"
Hạ Vy Vy nghe tức khắc cũng kinh hoàng luôn, cái này.. lẻo mép quá
đi, đã thế còn kiêu ngạo nói như là đúng rồi. Cô khoanh tay chề môi,
nhắm mắt không nhìn anh nữa: "Bá đạo." Lăng Ngạo Thiên xiết chặt eo cô
dựa vào người của anh, chặt hơn nữa: "Cảm ơn bà xã đã khen ngợi."
Cô đẩy anh ra mặt đỏ lè: "Ai khen anh, đó là chê bai đấy!" Chứ không phải là khen ngợi nhé!
Anh bị đẩy ra nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ, dù cho cô đẩy vẫn không
nhúc nhích, anh lấy tay của mình giật tay của cô bổ nhào vào lòng mình:
"Bà xã, Tống Thành ngồi ở đây.. em đúng là không biết tự trọng, muốn anh đến thế?"
"Anh mới là người không có tự trọng!" Cô nói lớn.
"Cái gì! Em dám nói anh như thế!" Anh cũng nói lại.
"Làm sao mà không dám!"
"Bà xã em đang chọc lửa đấy!"
"Ai sợ anh?"
"Là anh chiều hư em nên em mới dám ăn nói như thế!"
"Ai cần chứ, đồ tổng tài đáng ghét!"
"Nhỏ vợ này em chết chắc rồi! Em đừng tưởng em mang thai là anh không dạy dỗ em nhé!"
"Em sẽ không đi nữa! Ông xã à, anh tự mà về Trung Quốc đi!"
"Em phải về chung với anh!"
"Không đi!"
"Em phải đi!"
"Không đi!"
"Đi!"
Một cuộc cãi vả ầm ĩ ở trêи xe, Tống Thành đau đầu với hai cái người
này, cậu chủ lạnh lùng mà anh biết đang gây gỗ ấu trĩ với vợ.. ôi mấy
người các người nhìn vô thì nhìn cậu chủ của tôi soái quá chứ gì! Các
người phải là tôi thì các người mới hiểu anh chồng quốc dân và bộ mặt
thật không ai biết này đây.
Cuộc đời éo le của Tống Thành, tôi vẫn chưa có bến đỗ nên đừng để tôi gặm thức ăn cho chó nữa, anh nói nhỏ kiểu như là làm cho bầu không khí
ồn ào này nó dịu đi: "À.. hai người.. nhét cẩu lương cho tôi nhiều
quá.."
"ĐÂY LÀ CÃI NHAU, CẨU LƯƠNG CÁI LỤ ĐẠN!" Hạ Vy Vy và Lăng Ngạo Thiên
quát vào mặt anh như một cái tát, cái tát này nó thốn thật đấy!
Tiếng đồng thanh của hai vợ chồng, hai người nhìn nhau im lặng không nói.. hồi sau cô nhịn không nỗi liền bật cười "phì".
Anh ôm eo cô cũng bật cười, là thật sự mà nói anh không muốn tách ra
với vợ mình, cô hơi bất ngờ khi anh đột nhiên ôm eo mình. Nghe giọng
cười của anh khiến cho cô cũng cười càng lớn hơn, nhận ra đi. Hai người
vốn chẳng thể nào gây gỗ với nhau được, chỉ cần anh dỗ ngọt cô một xíu
hay là cô nịnh hót anh thì liền không có chuyện gì lớn cả.
Tống Thành đúng là bị cái tát đau đớn không thành lời, hai người đúng là có phải không vậy.. lúc gây gỗ thì cũng "bà xã" hay là "vợ" rồi còn
"ông xã", cãi nhau mà còn nghĩ đến cái gọi là tương lai. Bắt buộc phải
có cô về thì anh mới về.
Rồi xem như không có gì còn cười nói, cử chỉ thân mật, cậu chủ của
tôi không bao giờ quên ôm vợ mình dù có tình huống gì đi nữa. Hỏi xem
tôi có điên không chứ, vợ tương lai em ở đâu?
Này.. hai người bảo đây không phải cẩu lương thì là gì? Người như
mình chỉ biết đi làm kiếm đâu ra cô em nào để mà rước ẻm về, nhìn người
ta đầm ấm quây quần thế mà mình lại như thằng ngốc suốt ngày về nhà chỉ
biết coi tin tức đọc báo hay là làm ca đêm kiếm thêm lương.
Đến Trương gia, cô và anh tiến vào bên trong.. là cái áp lực này nó lớn quá đi.
Mới vừa mở cửa, ba người ngồi trêи sô pha nhìn chằm chằm vào cả hai,
nó có hơi ngại ngùng nhỉ? 3 cặp mắt này toàn là nhìn về phía anh.
Trương Dược ánh mắt sắc bén hỏi ngay lập tức: "Đã quyết định?"
Hạ Vy Vy lâm vào tình thế khó xử, Lãnh Cơ Uyển cũng chỉ nói với ông: "Ba, con bé nó có gia đình rồi mà."
"Để ta nói chuyện với Vy Vy." Ông đáp lại ngay tức khắc không muốn nghe tiếp câu sau.
Cô gật gật nói giọng lắp bắp: "Ông.. con.. anh ấy.. con muốn về Trung Quốc vì.. vì ở đó còn có Thần Thần con trai của con nữa." Anh cũng nói: "Ông à, Vy Vy đang mang thai nên con phải bên cạnh cô ấy để mà chăm
sóc."
Trương Dược liền cầm khăn giấy chậm chậm nước mắt một vẻ đau thương:
"Cháu gái ta ở bên ta chưa được 1 tuần vậy mà bị thằng nhóc như cậu
cướp, ông già này không bị tức chết thì cũng buồn mà chết." Mấy ngày nay cô chăm lo cho ông và hay tâm sự nói chuyện với ông, ông đưa ra cái gì
cô đều đồng ý, đánh cờ đáng ra là cô thắng thế mà luôn nhường cho ông.
"Rồi ai sẽ đánh cờ với ta!" Trương Dược than thở, nhìn