Chương 1796:
Thời gian trôi thật nhanh, Hứa Tâm Duyệt ở cùng với ba mẹ, chớp mắt đã đến thứ bảy. Hai ngày qua, Bùi Hoa và Bùi Thần Hạo vẫn luôn bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc.
Người tham gia bữa tiệc lần này đều là bạn bè, người thân thiết với nhà họ Bùi, khoảng 100 người sẽ đến tham gia.
Buổi sáng, Bùi Hoa đã đón mẹ con Thiệu Cô đến nhà ăn cơm, nghỉ ngơi lại nhà họ Bùi đợi đến buổi tiệc tối.
Thiệu Cô và bà cụ đều rất vui mừng, nhờ có Hứa Tâm Duyệt mà lúc còn sống họ mới có thể tham gia một bữa tiệc lớn như vậy, thật sự là vô cùng hãnh diện.
Vào buổi chiều, trang phục dạ hội của Hứa Tâm Duyệt đã được giao đến, còn có chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu riêng đến trang điểm và làm tóc cho Hứa Tâm Duyệt.
Đến khoảng bốn giờ, cô gái trong gương đã biến thành một cô công chúa vô cùng cao quý, cô khoát lên mình chiếc váy trắng tinh khiết, tôn lên làn da trắng ngần như: tuyết và ngũ quan đẹp như tranh vẽ của cô.
Vẻ đẹp của Hứa Tâm Duyệt thuộc nét đẹp dịu dàng, không có tính công kích, đôi mắt cô long lanh hút hồn người đối diện.
Thiệu Cô và bà cụ đang ngồi trong phòng khách ăn điểm tâm, uống trà chiều. Khi họ ngước mắt nhìn lên thì thấy trên cầu thang có một bóng dáng trắng ngần đang duyên dáng bước xuống.
Họ trừng lớn mắt, không dám tin nhìn cô gái đang đi xuống cầu thang, đây thực sự là Tâm Duyệt mà họ đã nuôi nắng từ nhỏ đến lớn sao? Đây rõ ràng là nàng công chúa xinh đẹp bước ra từ trong phim điện ảnh mà.
Bùi phu nhân và chồng cũng nhìn nhau, họ đã mong chờ cảnh tượng này bao nhiêu năm, cuối cùng thì con gái của họ cũng quay về rồi.
Bùi Hạo Thần cười nói: “Sau này lúc em gái gả đi, chắc chắn ba mẹ sẽ không nỡ đâu.”
“Mẹ thực sự không nỡ gả con bé đi đâu!” Bùi phu nhân than thở nói.
Nếu con gái không gặp được người đàn ông tốt, Bùi phu nhân cũng không đành lòng gả con đi. Bà còn chưa yêu thương con gái mình đủ thì sao có thể để người khác bắt nạt cô chứ?
Thiệu Cô ở bên cạnh cũng không khỏi thầm cảm thán, cuối cùng cũng có người để cho Tâm
Hứa Tâm Duyệt ngượng ngùng bước xuống: “Ba, mẹ, bà ngoại.”
“Em gái, tối nay chắc chắn em sẽ làm tất cả mọi người kinh diễm đấy.” Bùi Thần Hạo cười nói.
Hứa Tâm Duyệt mỉm cười: “Anh, anh đừng chọc em mà, em đang căng thẳng lắm đây!”
“Có gì đâu mà căng thẳng chứ? Người đến đây tối nay đều là bạn của ba mẹ. Họ nhát định rất muốn làm quen với em.”
“Lúc Tâm Duyệt còn nhỏ, người qua đường ai cũng khen con bé xinh đẹp.” Bà cụ ở bên cạnh nói.
Bùi phu nhân cũng thầm thấy tự hào, bà cũng rất biết ơn vì hai mẹ con Thiệu Cô đã yêu thương chăm sóc cho con gái bà từ khi còn nhỏ, đôi khi nghèo khó không quan trọng mà điều quan trọng là gia đình hài hòa và yêu thương lẫn nhau.
“Lúc Tâm Duyệt chào đòi, lúc hộ sĩ ôm con bé ra thì nói rằng con bé là đứa trẻ xinh đẹp nhất được sinh vào ngày hôm đó.” Bùi Hoa cũng mỉm cười nói.
Nhận được lời khen không ngớt vậy khiến Hứa Tâm Duyệt vô cùng xấu hổ, ngồi xuống cạnh mẹ, như một đứa trẻ đang làm nũng vậy.
“Được rồi, đã hơn bốn giờ rồi, chúng ta mau xuất phát đi đến khách sạn thôi!” Bùi Thần Hạo nói.
Mấy vị tài xế của nhà họ Bùi chở bọn họ đến khách sạn.
Bùi phu nhân kéo tay Hứa Tâm Duyệt ngồi cùng một xe với bà, dường như bà ngắm cô bao nhiêu cũng ngắm không đủ.
“Mẹ ơi, tối nay có nhiều người lắm không ạ?”
“Khoảng một trăm khách mời thôi, con đừng lo lắng quá, ba mẹ rất muốn thông báo với mọi người chuyện con đã trở lại.”
Hứa Tâm Duyệt gật đầu: “Dạ.”
Cô chỉ là hơi khẩn trương, tối nay cô là nhân vật chính của bữa tiệc, từ đó cô chưa bao giờ làm nhân vật chính cả.
Lúc này, ở dinh thự nhà họ Hứa.