Chương 1807:
Hứa Tâm Duyệt có chút không nhẫn tâm nhìn Cố Thừa Tiêu ngồi một mình như vậy.
Có Dĩ Mục ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Chị Tâm Duyệt, chị có muốn sang đó với daddy không? Daddy ở một mình rất đáng thương.”
Hứa Tâm Duyệt nghe vậy thì trên mặt hiện lên chút xấu hổ, Lâm Tuấn Khâm ở đối diện cũng nhìn sang đó, cảm thấy có gì đó sai sai ở đây.
*Chị ngồi đây nói chuyện với chú Lâm, em sang đó đi nha!” Hứa Tâm Duyệt nói với cậu nhóc.
Thế nhưng, đúng lúc này, có một bóng người ngồi xuống ghế đối diện của Cố Thừa Tiêu, chính là Hứa An An vừa mới tìm đến, cô ta không ngờ Cố Thừa Tiêu lại ngồi đây ăn một mình, đây vừa hay là cơ hội để cho cô ta tiếp cận anh.
“Thừa Tiêu, sao anh lại ngồi đây một mình vậy? Tôi ngồi với anh nha.” Hứa An An ngượng ngùng ngồi xuống, sau đó còn thuận miệng hỏi: “Dĩ Mục đâu rồi anh?”
Cố Thừa Tiêu không đáp lời cô ta, chỉ nhếch môi cười: “Được thôi, đúng lúc tôi ngồi mình thấy chán đây.”
Mắt của Hứa An An lập tức tràn ngập hạnh phúc. Hiếm khi thấy Cố Thừa Tiêu chủ động mời cô ta cùng làm gì đó, cô ta vui mừng nhanh chóng đứng dậy nói: “Tôi đi lấy đồ ăn sang đây nhé.”
Lúc Hứa An An đến khu điểm tâm để lấy đồ ăn thì Hứa Tâm Duyệt cũng biết Hứa An An đến rồi, cô nói khẽ với Có Dĩ Mục: “Dĩ Mục, con có muốn sang chỗ daddy không?”
*Em muốn ngồi với chị cơ.” Cố Dĩ Mục lắc đầu.
Lúc này Hứa An An đi một vòng đã quay lại, cô ta tinh mắt nhìn thấy Cố Dĩ Mục, thế nhưng cậu nhóc lại đang ngồi ở bàn của Hứa Tâm Duyệt, trong lòng cô ta lập tức thấy khó chịu, tại sao con trai cô ta lại ngồi bên cạnh Hứa Tâm Duyệt chứ?
Hứa An An trực tiếp bưng dĩa đi đến đó, cô ta nén giận giả bộ cười nói: “Dĩ Mục, con sang đây ăn cơm với mẹ và daddy đi.”
“Cháu muốn ăn với chị Tâm Duyệt.” Mặc dù Cố Dĩ Mục không nhận cô ta là mẹ, nhưng cậu nhóc vẫn nói chuyện với cô ta rất lễ phép.
“Dĩ Mục, con như vậy không ngoan đâu! Lời mẹ nói mà con không nghe sao?” Vẻ mặt của Hứa An An lập tức có chút tức giận.
Ngay khi Hứa An An muốn tiến đến ép buộc kéo Cố Dĩ Mục đi thì có một giọng nam trầm tháp cắt lên: “Để Dĩ Mục ở đây! Chúng ta ăn với nhau là được rồi.”
Không biết từ lúc nào Cố Thừa Tiêu đã đứng ở sau lưng cô ta, Hứa An An vẫn còn đang bực bội, cô ta trừng mắt với Hứa Tâm Duyệt, như. thể do Hứa Tâm Duyệt bảo con trai không nhận cô
Hứa Tâm Duyệt ngước mắt nhìn lên, vô tình chạm phải ánh mắt của Cố Thừa Tiêu, hai người nhìn nhau chăm chú mắấy giây, cô lập tức bi rối cúi thấp đầu xuống.
“Á!” Hứa An An yếu điệu la lên một tiếng, giả vờ mình đi không vững, mềm mại ngã dựa vào Có Thừa Tiêu, tay của Có Thừa Tiêu cũng tự nhiên đỡ lấy cô ta, sợ rằng cô ta thật sự ngã rồi làm trò cười cho thiên hạ. Dù gì thì bây giờ’ cô ta cũng đã là mẹ của con trai anh.
Hứa Tâm Duyệt ngước mắt lên nhìn thấy cánh tay cứng cáp của Cố Thừa Tiêu đang ôm lấy Hứa An An, trong lòng cô không hiểu sao bỗng nhoi nhói, khiến cô cảm thầy có chút khó chịu.
Hứa An An không ngờ Cố Thừa Tiêu sẽ chủ động ôm lấy cô ta, cô ta hoàn toàn dựa vào người anh, để mặc anh ôm cô ta.
“Dĩ Mục, em đi sang xem mẹ em sao đi!” Hứa Tâm Duyệt nói với cậu bé bên cạnh. Cố Dĩ Mục vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía bàn của Hứa An An, Hứa An An vừa ngồi xuống thì nhìn thấy cậu nhóc đi sang đây, cô ta ban đầu cũng sửng sót không biết tại sao, thật ra cô ta hy vọng cậu nhóc cứ ngồi yên bên cạnh Hứa Tâm Duyêt, đừng sang đây làm phiền thế giới riêng hai người của cô ta với Cố Thừa Tiêu.
Mặc dù có chút ích kỷ nhưng cũng không còn cách nào, lúc này cô ta thực sự quan tâm đến Có Thừa Tiêu hơn, dù sao cô ta cũng không nhìn cậu nhóc này từ nhỏ đến lớn, Hứa An An chỉ coi cậu nhóc là con trai của mình, là điểm tựa để sau này cô ta có thể có được quyền lực mạnh mẽ.
“Dĩ Mục, sao con lại về đây rồi? Có muốn đi tìm bà ngoại không?” Hứa An An lập tức muốn tìm cách bảo cậu nhóc rời đi.
Nhưng cô ta lại không biết rằng sắc mặt của Có Thừa Tiêu ở phía đối diện nghe vậy thì trầm xuống hẳn, anh vừa nhìn đã thấu rõ tâm tư của Hứa An An, anh vươn tay ra nói với con trai: “Dĩ Mục, sang đây với daddy.”
Cậu nhóc đi đến ngồi xuống bên cạnh daddy, Cố Thừa Tiêu bưng một chén cháo đặt trước mặt cậu bé: “Ăn cháo đi.”
Thằng nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cháo, Hứa An Nam ở phía đối diện vẫn cố ý làm nũng nói: “Thừa Tiêu, mắt cá chân của em hơi đau!”
“Để tôi kêu người đưa cô đi bệnh viện.” Có Thừa Tiêu lạnh lùng nhìn sang.