Chương 210: Bế Về Nhà Anh Ngủ
Tô Hi chớp mắt vài cái: “Cái gì?”
“Cô thấy rằng tôi không xứng với cô phải không?” Ôn Lệ Thâm tiếp tục hỏi.
“? Tôi đâu có nghĩ như vậy đâu!” Tô Hi vội vàng lắc đầu phản bác.
“Tôi nhìn cô là biết có rồi.” Ôn Lệ Thâm lạnh lùng hắng giọng, vừa rồi bác sĩ hỏi cô những gì, cô lại giải thích nghiêm túc như vậy, anh ngồi kế bên nghe hết rồi.
Hơn nữa, lúc nãy khi hai cô y tá nói rằng họ là một cặp, cô cứ cúi gằm mặt xuống che mặt, như thể đang cảm thấy rất mắt mặt.
Lúc này Tô Hi cảm thấy mình thực sự bị oan, nàng có chút áy náy tiếp tục lắc đầu giải thích: “Tôi thật sự không có!”
“Nếu tôi làm bạn trai của cô, cô có bằng lòng không?” Ôn Lệ Thâm đột nhiên lên tiếng, khóa chặt cô vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Não của cô muốn nổ tung, đầu óc trống rỗng, cô ngây người nhìn anh: “Câu nói này của anh là có ý gì?”
Lễ nào người đàn ông này đang tỏ tình với cô sao? Cô nhíu mày, làm sao có thể chứ?
Tuy nhiên, biểu hiện như vậy của cô, trong mắt một người đàn ông mà nói rõ ràng là cô đang rất chán ghét.
“Không có ý gì hết! Xét về thân phận và tướng mạo, tôi xứng với cô, giàu có dư dả.” Ôn Lệ Thâm lạnh lùng nói xong, đứng dậy rời đi.
Bỏ Tô Hi một mình trong căn phòng truyền dịch trống rỗng, một mình một bóng, vô cùng buồn chán.
Tô Hi hít một hơi sâu, sau khi truyền dịch thì bụng cô không còn đau nữa, nhưng hiện tại, đầu cô hơi đau, tâm trạng rối bời, rốt cuộc cô đã đắc tội người đàn ông này ở điểm nào?
Thế nào là xứng đôi, thế nào là giàu có dư dả?
Câu này nghe hơi đau lòng!
Tô Hi lấy điện thoại di động ra, cô muốn kêu Tiểu Mễ đến bên cạnh cô, để khiến Ôn Lệ Thâm rời đi.
Suy cho cùng bọn họ không quen nhau, muộn như vậy còn làm phiền anh ta, chắc chắn là anh ta rất ghét bị quáy rày!
Khi Tô Hi đang định lướt tìm số điện thoại của Tiểu Mễ, cô nhìn thấy Ôn Lệ Thâm bước vào với một cốc nước và nắm thuốc trong tay.
Trong lòng Tô Hi hơi ngạc nhiên, lẽ nào anh ta vừa bước ngoài chính là đi lấy thuốc cho cô sao?
Ôn Lệ Thâm đặt thuốc lên cái bàn nhỏ bên cạnh, Tô Hi lịch sự lên tiếng: “Cảm ơn.
Ôn Lệ Thâm chau mày, lấy thuốc ra để trước mặt cô: “Uống thuốc đi!”
Tô Hi cầm thuốc lên rồi nuốt xuống, sau khi uống nước xong vẫn nhắc, “Chuyện đó, tôi có thể gọi trợ lý qua đây, nếu như anh có việc, thì về trước đi.”
“Cô cảm thấy nửa đêm nửa hôm tôi còn việc gì phải làm nữa chứ?” Ôn Lệ Thâm nhướng mắt, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Tô Hi nghẹn ngào một hồi, chuyện phải làm lúc nửa đêm chính là đi ngủ!
“Vậy có làm phiền anh không?” Tô Hi quay sang hỏi anh.
“Làm phiền thì cũng làm phiền rồi, còn có thể nói gì nữa?” Ôn Lệ Thâm nói xong, uễể oải khoanh tay ngồi xuống bên cạnh cô.
Tô Hi im lặng một hồi, người đàn ông này đôi khi rất độc miệng, chỉ cần một lời nói là có thể ép cô chết ngay.
Tô Hi đau hơn một tiếng đồng hồ, lúc này mới bật cười lên, nhận thấy cơn buồn ngủ đang rất dữ dội, cô chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, tựa đầu vào điểm tựa bên cạnh, nhìn chằm chằm vào dòng nước nhỏ giọt trên đầu cô, nhìn một lúc, dường như cô bị thôi miên, đôi mắt cô nhắm lại, chìm vào giấc ngủ.
Ôn Lệ Thâm hơi nheo mắt lại, cảm giác người con gái bên cạnh không còn động tĩnh gì nữa, anh quay đầu và nhìn cô gái dựa vào tường ngủ thiếp đi.
Vẻ mặt anh hơi giật mình, anh ngắng đầu nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy như một đứa trẻ, anh không khách khí nở một nụ cười, thật là mắt hình tượng.
Khi nghe thấy tiếng bước chân của y tá bước tới, cánh tay rắn chắc của Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng đưa ra, ôm cô gái đang say ngủ, tựa cái đầu nhỏ của cô dựa vào bờ vai anh.
Trong nửa tiếng, thuốc đã được truyền xong, khi cô y tá rút kim cho cô, cô
Mái tóc dài che mất nửa khuôn mặt, làn da trắng ngần và dịu dàng lộ ra từ mái tóc thật khiến người ta ghen tị.
Cô y tá vẫn đang suy nghĩ xem liệu người đàn ông này có phải là bạn trai của Tô Hi hay không, vậy mà khi anh ta đi liền bé Tô Hi đang ngủ rời đi cùng với đống thuốc trên tay, mấy người bọn họ lập tức khẳng định.
Đây chắc hẳn là bạn trai của Tô Hi.
Thật là lãng mạn quái Tô Hi được Ôn Lệ Thâm đặt ở ghế sau, để cô nằm xuống đó rồi quay về nhà.
Tô Hi ngủ rất say, cộng thêm thành phần thuốc có tác dụng an thần! Khiến giấc ngủ của cô càng sâu hơn.
Ôn Lệ Thâm vốn định đưa về nhà của cô, nhưng anh không biết cô gái này có mang theo chìa khóa khi ra ngoài hay không.
Thay vì phỏng đoán về chuyện này, chỉ bằng anh trực tiếp về nhà của mình, với một cú nhắn ga nhẹ nhàng, anh lái xe đưa Tô Hi về phía biệt thự của mình mà không hề do dự.
Chiếc xe dừng lại trong sân biệt thự, Ôn Lệ Thâm đưa người con gái đã ngủ say ở băng ghế sau trở về phòng khách của mình, đưa cô nằm trên một chiếc giường êm ái, mà cô gái đang nằm trên chiếc giường kia, đôi môi đỏ mọng vô cùng thỏa mãn. Nghiêng mình qua một bên, vậy mà vẫn ngủ vô cùng thoải mái.
Ôn Lệ Thâm ngồi sát mép giường, nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngủ say, cho dù là đang bị bệnh nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp mê hoặc riêng, chỉ là cô đang ngủ say cũng có một loại ma lực khiến người ta không thể rời mắt.
Ôn Lệ Thâm nhìn một hồi, cặp lông mày hình lưỡi mác càng nhíu chặt hơn, cuối cùng, dường như anh đứng dậy với một sự khó chịu, anh đóng cửa và rời đi sau khi để lại một ngọn đèn mờ.
Ôn Lệ Thâm trở về phòng, nhưng không hề đi ngủ liền, mà phải tắm lại nước lạnh trước khi ngủ.
Anh không ngờ rằng, chỉ nhìn cô gái kia một lúc, cơ thể anh như bốc hỏa, sinh ra một phản ứng đáng ngạc nhiên.
Ở nước ngoài, lúc này đã khoảng mười một giờ trưa, Đường Tư Vũ ngủ một giấc uễ oải, đêm qua cô bị mất ngủ khiến hôm nay cô dậy muộn.
Bước xuống lầu, Tưởng Lam không hề có ý kiến gì, cười với nàng rồi nói: “Tư Vũ, con dậy rồi sao, có đói bụng không? Để bác làm điểm tâm cho con nhé.”
“Cảm ơn bác gái, cháu cũng thấy hơi đói, vì cháu dậy muộn quá.” Đường Tư Vũ nói một cách ngại ngùng.
“Không sao, chắc con vẫn chưa quen múi giờ!” Tưởng Lam vô cùng hiểu cô.
Sau khi Đường Tư Vũ ăn điểm tâm xong, cô nghe nói rằng Hình Liệt Hàn đang đạp xe cùng các em của anh ấy và Tiểu Hi trong công viên cạnh biệt thự.
Đường Tư Vũ chợt nghĩ đến, con trai lớn như vậy rồi nhưng còn chưa sờ vào xe đạp bao giờ! Thằng bé có thể chạy được không đây?
Trong lúc còn đang nghi ngờ, liền nghe thấy giọng trẻ con trong công viên đang gọi: “Cô ơi, đợi con với! Con đến rồi.”
Ngay khi Đường Tư Vũ bước lên con đường chạy xe rộng rãi, cô nhìn thấy cậu bé đi xe đạp nhỏ phía sau Hình Nhất Nặc, tư thế chạy chầm chậm, mà không hề có bánh xe phụ, đó là một chiếc xe đạp trẻ con nhỏ xíu.
“Mami…” Cậu bé rất hào hứng khi cho mẹ xem thành quả của mình.
Đường Tư Vũ vẫy tay chào cậu nhóc, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười tự hào, năng lực của con trai thật tốt!
Cậu nhóc đạp xe rất nhanh, vừa gọi mẹ xong thì người đã đạp đi tít đẳng xa kia, Đường Tư Vũ nhìn sân đạp xe rộng lớn này, xem ra cũng đủ để cậu nhóc chơi đùa cả ngày.