Chương 213: Anh Quan Tâm
Tô Hi không nghe lời anh nói, cô lập tức đi về phía Ngô Đào lễ phép và lịch sự nói với anh ta: “Xin chào, Ngô tổng. Tôi là Tô Hi, là nghệ sĩ của công ty ngài. Rất vinh dự được gặp ngài ở đây.”
Ngô Đào nhanh chóng đứng dậy và lịch sự đáp: “Xin chào Tô tiểu thư.”
Việc này làm cho Tô Hi thực sự kinh ngạc, Ngô tổng đứng lên chào cô, thế này quá Ẩ x ˆ À- nễ mặt cô rôi.
“Vậy tôi sẽ không quấy rầy ngài dùng cơm nữa.” Tô Hi nói xong, cô gật đầu và mỉm cười với phu nhân ở bên cạnh, rồi quay về vị trí ban đầu của mình.
Gương mặt Tô Hi không giấu được vẻ phấn khích, kích động khi gặp được sếp lớn, ngày thường những người nghệ sĩ như cô hầu như không có cơ hội gặp.
Ôn Lệ Thâm nhìn vẻ mặt vui mừng của cô khẽ nheo mắt, nếu người phụ nữ này biết người ngồi trước mặt mình mới là ông chủ lớn của tập đoàn Thiên Mộ, cô sẽ phản ứng như thế nào?
Tuy nhiên Ôn Lệ Thâm vẫn không muốn nói cho ai biết về thân thế của mình, ngay cả cô anh cũng không muốn.
Bởi vì nếu anh nói ra thân phận của mình, thì cho dù người phụ nữ này có ấn tượng tốt với anh ta như thế nào, thì cũng phải xem anh với thân phận là tổng giám đốc của cô.
Nó là một loại tình cảm mang theo lợi ích, anh một chút cũng chẳng thèm.
Tô Hi hướng Ôn lệ Thâm dò xét: “Người đó tên là Ngô Đào, CEO của tập đoàn Thiên Mộ chúng tôi.”
“Thì làm sao? Cô rất muốn anh ta biết cô?” Ôn Lệ Thâm nhướn mày hỏi.
Tô Hi lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, cô trừng mắt nhìn anh: “Anh nghĩ gì thế, tôi chỉ muốn qua chào hỏi sếp lớn của tôi thôi,chứ chẳng có ý nghĩ nào khác đâu!
Hơn nữa đừng có suy nghĩ vớ vẫn về sếp của chúng tôi.”
Đôi mắt Tô Hi đầy khó chịu nhìn anh.
Ôn Lệ Thâm không khỏi hừ nhẹ một tiếng: “Gô cho rằng Ngô Đào là giám đốc của công ty cô à. Theo tôi biết, sau lưng anh ta còn có tổng giám đốc mà.”
Tô Hi lập tức mở to mắt nhìn anh chằm chằm: “Cái gì? Phía sau còn có đại boss?”
“Một người đàn ông tên Bio!” Ôn Lệ Thâm tiết lộ ra tên tiếng anh của mình, anh có chút không mấy vừa mắt vì cô đối với Ngô Đào tỏ vẻ vô cùng kính nễ.
Tô Hi chớp mắt: “Thật sao? Đó là người đàn ông như thế nào?”
“Đó là người đàn ông có năng lực phi thường!” Ôn Lệ Thâm tự tin nói.
Tô Hi thở dài nói: “Dù sao cũng là tổng giám đốc, ông chủ to như vậy, tôi cũng chẳng có khả năng được quen biết. Tôi chỉ muốn trở thành nghệ sĩ trực thuộc tập đoàn Thiên Mộ, chuyên tâm đóng phim thôi.”
Ôn Lệ Thâm lập tức nhíu mày, không nói gì nữa.
Ngô Đào tới trước, anh ta cùng vợ con cũng đã ăn xong, lúc đi về anh ta cúi đầu với Ôn Lệ Thâm, Ôn Lệ Thâm nháy mắt một cái để đáp lại.
Tô Hi lại không để ý đến ánh mắt giữa họ, cô cúi đầu ăn một miếng bánh ngọt nhân dừa.
Khi cô đang ăn, đột nhiên trên đầu truyền đến một câu lời chế nhạo: “ÒI Đây không phải là Tô Hi sao?”
Tô Hi vừa nghe thấy giọng nói này, cô lập tức ngắng đầu lên, thì ra là Diệp Lạp Lạp cùng với trợ lý của cô ta đi qua đây.
Tô Hi không thèm đoái hoài đến cô ta.
“Tô Hi, nghe nói cô đã gia nhập Ái Đắc Nguyệt tu luyện, thật sự là có năng lực hat Cũng không biết cô đang ôm cái đùi vàng nào!”
“Cô im đi, tôi không giống cô.” Giọng điệu của Tô Hi lập tức lạnh xuống.
“Dựa vào cô mà muốn tham gia, tôi thấy cũng chẳng sạch sẽ gì.” Nói xong, Diệp Lạp Lạp cũng phát hiện người đi ăn cùng Tô Hi là Ôn Lệ Thâm, cô ta lập tức nịnh nọt quyền rũ: “Anh thật đẹp trai, em tên là Diệp Lạp Lạp, rất hân hạnh được biết anh.”
Nói xong, cô ta duỗi tay ra, muốn bắt tay Ôn Lệ Thâm.
Ôn Lệ Thâm cũng không nễ mặt, ánh mắt tỏa ra sự lạnh lùng, khẽ
Diệp Lạp Lạp ngay lập tức đỏ mặt xấu hồ, cô không ngờ anh chàng đẹp trai này lại phớt lờ cô đến vậy.
Tô Hi lập tức cảm thấy vui vẻ nói với cô: “Đừng quấy rày chỗ chúng tôi đang ăn.”
“Tô Hi, cô có lẽ không biết tôi cũng gia nhập tổ kịch đó rồi, hẹn gặp lại cô ở đoàn phim.” Nói xong, Diệp Lạp Lạp nhướn mày rất tự hào, trước khi rời đi, không cam lòng nhìn thoáng qua khuôn mặt anh tuần của Ôn Lệ Thâm.
“Anh chàng đẹp trai, hẹn gặp lại nếu chúng ta có cơ hội.” Tuy nhiên Ôn Lệ Thâm thì không hề để ý tới cô ta, nhưng mà cô ta từ xưa tới nay luôn tỏ ra rất thân thiện đối với những anh chàng đẹp trai.
Diệp Lạp Lạp đã bỏ đi nhưng Tô Hi vẫn nhìn cô ta với ánh mắt giận dữ, tuy nhiên cô nghĩ lại nếu Diệp Lạp Lạp không giãm váy và làm cô trượt chân vấp ngã thì cô đã không có khả năng va vào người đối diện.
Càng không có khả năng cùng anh phát sinh nhiều việc như vậy, lúc này trong lòng Tô Hi tự nhiên vui lên.
“Cô đang đóng kịch với ai?” Ôn Lệ Thâm tao nhã bưng một tách trà hỏi cô.
“ÀI Với Kỷ Vũ Hạo.” Tô Hi đáp, rồi lại tự hỏi liệu anh ta có biết Kỷ Vũ Hạo là ai không?
Một người đàn ông như anh ta chắc chắn sẽ không để ý đến những chuyện trong làng giải trí.
Ôn Lệ Thâm sắc mặt hơi đổi, không nghĩ tới, đối tượng mà người con gái này phối hợp biểu diễn tiết mục là em họ của anh.
“Anh quen không?”Tô Hi hiếu kỳ hỏi một câu.
“Ừ! Quen.” Ôn Lệ Thâm bình tĩnh đáp.
Tô Hi nghĩ rằng Kỷ Vũ Hạo là một siêu sao, và không có gì ngạc nhiên khi Ôn Lệ Thâm đã nghe qua tên của anh ấy.
“Tôi có thể vào được tổ kịch ấy, toàn bộ là nhờ vào sự giúp đỡ của anh ấy! Nếu như không có anh ấy giúp tôi xin vào đoàn diễn, tôi đã không thể vào được.” Tô Hi nói thêm.
“Anh ta làm gì cho cô?” Ôn Lệ Thâm không khỏi nghĩ đến cảnh bọn họ tán gẫu ^ ` ˆ* 4+ ~ xA vô cùng sôi nồi trong bữa tiệc.
“Khi quản lí của tôi đi tìm đạo diễn của đoàn phim này, anh ấy đã tình cờ đến đó.
Anh ấy liền đi ra nói thay tôi một câu, vì vậy tôi được vào. Nếu có hôm nào, tôi phải nhân cơ hội để cảm ơn anh ấy mới được.” Tô Hi thì thào tự nói một câu.
Đôi lông mày ở phía đối diện nhíu chặt lại.
Em họ mình liệu có suy nghĩ đặc biệt gì về người phụ nữ này không?
“Tôi no rồi. Buổi chiều tôi phải đến văn phòng. Anh có thể cho tôi quá giang đến đó không?” Tô Hi hỏi anh.
“Được.” Ôn Lệ Thâm đáp.
Tô Hi cười nói: “Tôi vừa trả tiền rồi, hiện tại tôi vẫn còn thiếu nợ anh chín bữa ăn nữa, nếu sau này còn có dịp tôi sẽ mời anh đi!”
“Cứ nợ trước.” Ôn Lệ Thâm đứng dậy, trong lòng anh không muốn cô trả nợ nhanh như vậy.
Tô Hi nghĩ đến chiếc thẻ phòng, cô nghĩ, ngày mai sẽ tìm cơ hội để nói cho anh biết!
Ôn Lệ Thâm tiễn cô đến cửa công ty, Tô Hi sau khi xuống xe, cô vẫy tay chào anh rồi cười ngọt ngào: “Tối qua cảm ơn anhI”
Ôn Lệ Thâm nhìn cô dưới ánh mặt trời, đôi mắt sáng ngời cùng hàm răng trắng đều khiến người ta muốn ôm cô vào lòng, hung hăng kích thích nụ cười đó.
“Nhớ, không được ăn vặt nữa.” Ôn Lệ Thâm cảnh cáo.
Tô Hi lập tức tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn là thuận theo anh: “Được rồi, tôi sẽ không ăn nữa.”
Sau đó, Tô Hi quay người đi nhanh vào thang máy văn phòng của mình, nhưng không hiểu sao nhịp tim của cô lại đạp nhanh đến vậy.
Anh quan tâm như vậy, có phải là muốn cô không gây thêm phiền phức cho anh nữa? Tô Hi cười khổ, sao cô có thể làm phiền anh suốt được?