Chương 217: Anh Luôn Ở Bên
Bảy giờ tối, Lão Từ không yên lòng đi tới bệnh viện, nhìn Đường Hùng sau: khi phẫu thuật, đây là người sống sao! Sắc mặt tái nhợt đến người khác nhìn vào mà không thể chịu nổi, cả người như không có sinh khí, vô cùng già nua.
“Phu nhân, người đã thông báo cho đại tiểu thư chưa?” Lão Từ không khỏi nhắc tới, ông nghĩ, Đường tổng lúc này hẳn là hy vọng cô con gái lớn yêu quý nhất cũng ở bên ông.
Khưu lâm lập tức giả bộ như vừa mới nghĩ đến: “Tôi vừa rồi rối quá, vậy mà quên mắt.”
“Vậy người gọi điện thoại luôn cho đại tiểu thư đi! Đại tiểu thư về nước chắc cũng chỉ mắt chút thời gian thôi, Đường tổng bệnh tật đã thành ra như thế kia, đại tiểu thư mà biết chuyện, chắc hẳn rất buồn đấy.”
Lão Từ nói xong, liền muốn tự bản thân thông báo cho Đường Tư Vũ.
“Được rồi! Ta sẽ thông báo cho con bé biết, Lão Từ, anh cũng mệt rồi, có thể về nhà được rồi! Cứ để tôi trông giữ chỗ này.” Khưu Lâm thông cảm nói.
Lão Từ cũng biết rằng thân phận mình chỉ là cấp dưới, còn mẹ con Khưu Lâm là những người thân quan trọng nhất của Đường Hùng. Ông ở lại đây và cũng không thể giúp được gì nhiều. Ông gật đầu nói: “Được ạ, tôi về trước đây. Nếu người cần gì phải làm, cứ gọi cho tôi.”
“Đêm nay cũng không có việc gì phải làm.” Khưu Lâm thở dài nắm tay Đường Hùng, thể hiện sự quan tâm của bà ta dành cho ông.
Lão Từ sau khi đi ra ngoài, ông cảm giác Khưu Lâm nhất định sẽ không gọi điện thoại cho Đường Tư Vũ, bởi vì bà ta luôn luôn không thích đứa con gái của người vợ trước, lúc này Lão Từ không thể cho qua được nữa.
Ông cho rằng vừa rồi ông đi ra, mang theo di động của Đường Hùng, trong điện thoại di động hẳn là có số của Đường Tư Vũ.
Lão Từ ngồi trong xe, cầm điện thoại của Đường Hùng lên, sau khi mở khóa thì tìm được số của Đường Tư Vũ, không chút do dự bám gọi.
Cuối cùng, đầu dây bên kia có một giọng nói ngọt ngào vang lên: “Alo, cha ạ! Cha ăn cơm chưa?”
Lão Từ nghe xong liền nhận ra giọng của Đường Tư Vũ, vội vàng nói: “Alo! Đại tiểu thư? Tôi không phải Đường tổng, tôi là trợ lý của Đường tiên sinh, Lão Từ.
“Chú Từ, sao lại là chú? Cha cháu ở đâu?” Đường Tư Vũ tò mò hỏi.
“Chủ tịch Đường… Chủ tịch Đường đang ở bệnh viện! Ông ấy… ông ấy chắc không qua khỏi!” Lão Từ nghẹn ngào nói.
Trên bệ cửa sổ của biệt thự bên bờ biển, ánh đèn vừa sáng lên, vào lúc này chiếu vào khuôn mặt trắng bệch sợ hãi của Đường Tư Vũ, giọng nói cô như đã khóc: “Cha tôi làm sao vậy? Ông ấy xảy ra chuyện gì?”
“Buồi trưa Đường tổng có đến bệnh viện kiểm tra, nào biết được đột nhiên ngất đi, hiện tại đang cấp cứu, nhưng vẫn chưa tỉnh.”
Đường Tư Vũ nghẹn lại: “Được rồi, tôi sẽ về nhà ngay.”
“Hiện tại Đường phu nhân và nhị tiểu thư đang chăm sóc cho Đường tổng, cô nên về nước càng sớm càng tốt! Đường tổng nhất định hy vọng cô ở bên cạnh ông ấy.”
“Được rồi! Tôi sẽ quay lại ngay!” Sau khi cúp điện thoại, đầu óc cô quay cuồng vài giây, cô vội vàng kiểm tra vé máy bay khứ hồi càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, chỉ có vé buổi trưa hôm nay, cô không muốn đợi một giây phút nào nữa, muốn quay về ngay lập tức, về bên phụ thân để chăm Sóc.
Đường Tư Vũ nghĩ đến máy bay riêng của Hình Liệt Hàn, cô nhanh chóng mở cửa lao đến cửa phòng của Hình Liệt Hàn, gõ cửa cũng quên mất, vặn cửa vội vàng chạy vào.
Động tác của cô để lại tiếng có chút to, đánh thức người đàn ông vẫn còn đang ngủ trên giường, Hình Liệt Hàn nhìn thấy Đường Tư Vũ đứng trong phòng trong ánh đèn mờ mịt, lập tức ngồi dậy lo lắng hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Hình Liệt Hàn, cha tôi bị bệnh rất nghiêm trọng. Giờ anh có thể đưa tôi về nước được không? Tôi sợ nếu muộn thêm nữa… Tôi sẽ không bao giờ được gặp lại ông ấy.” Nói xong, Đường Tư Vũ cố nén nước mắt,
Giọng nói của Lão Từ khiến cô sợ hãi, ông nói rằng cha cô có thể không qua khỏi.
Hình Liệt Hàn lập tức xuống giường, vội vàng đi đến bên cạnh cô an ủi: “Đừng lo lắng, bây giờ anh sẽ lập tức sắp xếp máy bay, em về phòng thay quần áo đi, mười phút nữa chúng ta sẽ cùng nhau đi ra ngoài.”
“Vâng!” Đường Tư Vũ gật đầu, vào lúc này, giọng nói của Hình Liệt Hàn mang đến cho cô một cảm giác vô cùng an tâm.
Dường như chỉ cần anh nói điều gì đó, nhất định anh sẽ làm được.
Đường Tư Vũ vội vàng sải bước đi ra ngoài, Hình Liệt Hàn nhanh chóng cầm điện thoại di động trên bàn bám số của trợ lý Hàn Dương: “Lập tức thông báo cho hãng hàng không rằng tôi muốn có chuyền bay về nhà nhanh nhát.”
“Vâng, Hình tổng, tôi sẽ lập tức đi tranh vỏ.”
“Không phải tranh vé, mà là nhát định phải nhanh nhất!” Hình Liệt Hàn buông lời, anh sải bước đến phòng y phục, lấy một bộ quần áo để thay, vào phòng tắm táp sạch sẽ thật nhanh rồi ra ngoài.
Trong phòng bên cạnh, Đường Tư Vũ cũng đi ra ngoài nhanh nhất có thể, vừa hay, hai người đồng loạt cùng đây cửa ra, Đường Tư Vũ nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, trong lòng không khỏi cảm động.
Lòng bàn tay của Hình Liệt Hàn siết chặt lấy cánh tay cô: “Đi thôi! Một tiếng nữa máy bay chuẩn bị cất cánh! Chúng ta phải đến sân bay càng sớm càng tối.”
“Vâng! Trước hết cứ để tiểu Hi ở lại đây!”
Đường Tư Vũ lúc này không thể chăm sóc con trai nữa, cô nhanh chóng đi theo Hình Liệt Hàn ra ngoài.
Hình Liệt Hàn lái một chiếc xe thể thao ra khỏi ga ra, Đường Tư Vũ mở cửa xe ngồi vào, nhìn thời gian, mới có sáu giò sáng.
Trên con đường bên cạnh bãi biển vẫn còn bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo, nhưng tốc độ của Hình Liệt Hàn đã chạm mức tối đa của vạch kim, đi thẳng đến sân bay.
Đến sân bay, thời gian chỉ có mười phút trước khi cất cánh, Hình Liệt Hàn dắt Đường Tư Vũ chạy như điên trong sảnh, Đường Tư Vũ chạy theo anh, nhìn bóng lưng cường tráng của anh, mắt cô bất giác ươn ướt.
Hình Liệt Hàn chạy đến lối vào, anh đứng lên trước, khi thanh tra kiểm tra anh ấy, đôi mắt anh nhìn kiên định vào cô gái bên cạnh.
Đường Tư Vũ thở khẽ nhìn anh, giờ phút này, cô dường như chỉ nhìn người đàn ông này thì trong lòng mới không rối tung lên, mới có thể bình tính mà suy nghĩ.
Sau khi Đường Tư Vũ kiểm tra xong, hai người lên thẳng máy bay riêng của anh, hai phút sau, máy bay trượt vào đường băng, lập tức bay lên lao vào tầng mây.
Trên máy bay, Đường Tư Vũ cả người lâm vào tình trạng lo lắng bất an, cô vòng quanh cánh tay, dường như cảm thấy lạnh.
Hình Liệt Hàn lấy chăn bên cạnh đắp lên người cô, vòng tay ôm chặt cô vào lòng, cằm anh nhẹ nhàng áp lên trán cô: “Đừng lo lắng, cha em sẽ ổn thôi.”
“Thế nhưng mà… trợ lý của cha tôi nói qua điện thoại… rằng ông ấy không thể qua khỏi!” Nước mắt Đường Tư Vũ lại rơi xuống một cách yếu ớt. Hiện tại người đang nằm trong bệnh viện là cha của cô, cô không thể mạnh mẽ được.
Hình Liệt Hàn đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp nhẹ vào ngực mình, Đường Tư Vũ cũng vùi cả khuôn mặt của cô vào anh, dùng áo sơ mi cao cấp của anh thấm nước mắt của cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, cô đột nhiên đưa tay ra ôm lấy eo anh, ở trong lồng ngực anh mà khóc nức nở.
Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng xoa đầu cô.