Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 227


trước sau

Chương 227: Ôn Lệ Thâm Giúp Đỡ

“Vậy ngày hôm đó tại sao cha con lại đi bệnh viện, ông ấy có ngất xỉu ở trong phòng làm việc không?”

“Không, hôm đó đi bệnh viện là do lão gia đột nhiên quyết định đi đến đó, hình như là ông ấy cũng muốn biết được bệnh tình của mình đã đến giai đoạn nào rồi! Ông ấy chỉ cần uống thuốc thôi, tinh thần cũng rất tốt, nhìn thì không thấy có gì bất thường cả, chiều hôm đó ông ấy ký khá nhiều hồ sơ, ngồi cũng rất lâu, lúc đứng dậy có hơi bị choáng, ông ấy mới hơi lo lắng, nói rằng muốn đi đến bệnh viện kiểm „ tra.

“Cũng có thể nói rằng cha con trước lúc đi đến bệnh viện, tình trạng sức khỏe của ông ấy được xem là ổn định! Không chịu phải bất kì kích động nào đúng không?”

Đường Tư Vũ cần thận hỏi.

“Không có ạ! Công ty gần đây bắt đầu có dấu hiệu khởi sắc trở lại, lão gia cũng được thư thả một lúc, không có bất kì kích động gì trong công việc, tôi lúc nào cũng ở bên cạnh ông ấy mà.”

“Vậy còn thuốc của cha con, không có vấn đề gì đấy chứ!”

“Thuốc của lão gia không có vần đề gì cả, mỗi lần tôi lấy thuốc cho lão gia đều là những loại thuốc mà bác sĩ kê đơn cho ông ấy.”

“Chính là những loại thuốc mà trước đây bác sĩ Lý Đức kê đơn cho đó ạ.”

“Sau đó thì sao? Chiều hôm đó thúc có nhìn thấy cha con ngắt xỉu không?”

“Không có! Lúc tôi và Đường Hùng vừa rời máy tính, thì vợ tôi gọi điện đến, nói rằng con rễ tôi ra tay đánh con gái tôi, con gái tôi giận dữ trở về nhà tôi, tôi rất giận, cứ ở đó nói về chuyện này với vợ và con gái tôi, là lỗi của tôi, tôi không đi theo Đường tổng.” Lão Từ tự trách bản thân về chuyện này.

Đường Tư Vũ cũng an ủi ông một tiếng: “Từ thúc, con không trách chú, con chỉ muốn làm cho ra lẽ một chuyện này thôi, rốt cuộc cha con tại sao lại đột ngột ngất xỉu, bệnh tình của ông nếu như không chịu bất kì kích động nào, đáng lẽ sẽ không ngất xỉu như vậy.”

“Hôm đó không phải là Đường phu nhân cũng có ở đó sao? Cô có về hỏi thử Đường phu nhân chưa? Bà ấy có nhìn thấy Đường tổng ngất xỉu không?”

Cặp mày thanh tú của Đường Tư Vũ nhíu lại: “Thúc có chắc là Khưu Lâm lúc đó cũng ở tầng đó không?”

“Tôi nghe nói bà ấy cũng đang làm kiểm tra ở tầng đó mà, lúc tôi đứng ở ban công bên cạnh thang máy nghe điện thoại, chắc bà ấy không từ thang máy đi lên, nhưng khi tôi xoay người lại thì thấy bà ấy từ hành lang phía bên kia đi lại.” Lão Từ đang tỉ mỉ nhớ lại.

Đồng tử của Đường Tư Vũ bỗng xoẹt qua một suy nghĩ, Khưu Lâm lúc đó cũng ở tầng đó, vậy có nghĩa là bà ấy quả thật đã có cơ hội ra tay sát hại cha, nhưng bà ấy đã làm gì để khiến cha phải tức giận đến ngất xỉu như vậy?

“Cha con ngất ở đâu vậy ạ?”

“Ngất ở phòng làm việc của bác sĩ Lý Đức! Khi tôi chạy qua đến đó, thì lão gia đang ngồi trên ghế và nằm úp mặt xuống bàn làm việc, lúc đó chủ nhiệm Lý xông ra nói cha cô ngất đi rồi.”

Trong đầu của Đường Tư Vũ có chút rồi rắm, nhưng cô có một loại trực giác, cái chết của cha cô tuyệt đối không đơn giản, cô không thể nào dễ dàng từ bỏ như vậy được.

Tiếp theo đó, ngoại trừ một số tình tiết trước khi cô về nước, Đường Tư Vũ giờ đây chỉ toàn là những cảm giác áy náy sâu đậm về cái chết của cha mình.

Trong phòng làm việc tổng giám đốc của tập đoàn Hình Thị, Hình Liệt Hàn đứng trước tắm cửa số sát sàn cực lớn, anh vừa nhận được điện thoại của Hàn Dương gọi đến, anh ta đích thân đến văn phòng luật sư đó để hẹn gặp bàn chuyện, vậy mà lại bị một người phụ trách tên Trần Phong từ chối gặp mặt.

Quả đúng như anh dự đoán, những vụ kiện cáo tố tụng của tập đoàn Hình Thị mỗi năm mười ức (tương đương 1 tỷ NDT) trở lên, vậy mà lại không có sức hấp dẫn với công ty luật cỡ trung này, ngược lại tập đoàn Đường Thị, loại công ty mà phí luật sư một năm không đến một ức (tương đương 100 triệu NDT), lại khiến cho người này can tâm ở lại.

Khoảng mười giờ, Hình Liệt Hàn nhận được điện thoại của Đường Tư Vũ, cô ấy đã nói chuyện xong, đúng lúc Hàn Dương ở gần đó nên đón cô đến công ty gặp mặt.

Trong biệt thự của Hình Liệt Hàn, trước giường của Tô Hi, một bóng người thanh tao đến mê hoặc lòng người đã ngồi đó từ lúc nào, Ôn Lệ Thâm đang lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô gái đang cuộn tròn trên chiếc giường ngủ ngon lành.

Tối qua Tô Hi ngủ rất trễ, cô chỉ có thể chắc chắn rằng Đường Tư Vũ đã ngủ rồi, lúc ấy cô mới ngủ được, vì vậy, tính ra phải gần năm giờ sáng cô mới được chợp mắt.

Bỗng chốc Tô Hi nằm trên giường lật người lại định ôm Đường Tư Vũ nằm bên cạnh

theo như bản năng, sờ qua lại thấy trống rỗng, cô lập tức tỉnh dậy: “Tư Vũ…”

Cô thật sự rất lo cho Đường Tư Vũ, lo rằng tâm trạng cô ấy đang suy sụp sẽ làm chuyện dại dột, cô ngồi bật dậy cảm giác như đang có người ngồi trên ghế sofa bên cạnh, cô quay đầu lại nhìn, thì bất thình lình thấy Ôn Lệ Thâm ung dung ngồi ở đó.

Tô Hi giật thót cả tim: “Sao lại là anh? Tư Vũ đâu?”

“Cô ấy sáng sớm đã ra ngoài rồi.” Ôn Lệ Thâm cắt điện thoại đi rồi đáp.

Dù đã nhìn thấy cô ngủ một giấc say sưa trên giường rồi nhưng sắc mặt lại hiện rõ lên nét nhợt nhạt: “Thức dậy luôn hay ngủ tiếp?”

“Tất nhiên là thức rồi, tôi phải đi tìm Tư Vũ, anh có thể ra ngoài đợi tôi được không?” Tô Hi nói xong, vén chăn đặt xuống giường, cô đang mặc trên người một bộ đồ ngủ kiểu dáng bảo thủ mới tinh của Đường Tư Vũ.

Tô Hi thay quần áo xong bước ra cửa, Ôn Lệ Thâm thì đang đợi cô dưới lầu.

Tô Hi bước đến bên cạnh anh, lúc này điện thoại cô vang lên, cô móc điện thoại ra xem, là Annie, cô nhắc máy: “Alol Anmnie.”

“Hi Hi! Em đâu rồi? Em chạy đi đâu vậy?

Em có biết là em không được chạy lung tung, nhất là trong hai ngày này không?”

“Annie, em có chuyện gấp gì à?”

“Việc gấp gì chứ, là cực kì gấp, em sắp được tham gia vào đoàn phim Ái Đắc Nguyệt tu luyện đó, chị gọi điện cho em, để em thu xếp đồ đạc qua đó đây.”

“Chị Annie à, chị có thể thay em hoãn lại được không, em hiện giờ không có thời gian qua đó.”

“Tiểu thư à, em đã ký hợp đồng rồi đó, em không đi như vậy là vi phạm hợp đồng đó.” Annie bên đầu dây bên kia sốt ruột nói.

“Nhưng mà…em thật sự không thể đi được, Annie, chị giúp em nghĩ cách hoãn lại nha!” Nói xong, Tô Hi cúp máy ngay.

Ôn Lệ Thâm đứng bên cạnh nhìn cô: “Bên trường quay của cô có việc gì gấp à?”

“Không có gì, là đoàn phim Ái Đắc Nguyệt tu luyện, ngày kia tôi phải thu xếp qua đó rồi, thời gian này tôi không thể bỏ đi được, tôi muốn ở bên cạnh Tư Vũ.” Vẻ mặt Tô Hi kiên định, cô định là tham gia tiết mục này thì có thể đánh bóng thêm tên tuổi của mình, nhưng cô không thể không quan tâm đến việc của chị em, vì danh lợi tên tuổi mà rời đi.

“Cô yên tâm ở bên cạnh Đường Tư Vũ đi, tôi giúp cô hoãn lại thời gian gia nhập đoàn.”

“Thật 4? Anh có thể giúp tôi hoãn lại một tuần hay mười ngày nửa tháng gì đó không?” Tô Hi ngắng đầu thành khẩn hỏi.

Ôn Lệ Thâm nhẹ gật đầu, trả lời vô cùng dịu dàng: “Có thể!”

“Thật á? Cảm ơn anh, vậy nhờ anh giúp tôi hoãn lại thời gian gia nhập đoàn nhai”

“Chẳng lẽ cô không nghĩ đến việc từ bỏ à?” Cặp mày hình lưỡi mác của Ôn Lệ Thâm nhíu lại, anh không có chút gì gọi là buồn phiền khi nghĩ đến cộng sự của cô ấy lại là em họ của anh.

“Tôi đã ký hợp đồng rồi, nếu tôi hủy hợp đồng, tôi phải bồi thường ít nhất một nghìn vạn (tương đương mười triệu NDT) tiền vi phạm hợp đồng.”

Tô Hi tuy là cũng kiếm được một số tiền nhưng cô cũng không thể tiêu tiền hoang phí như vậy được.

“Không phải là tôi đã đưa cho cô 25 ức (tương đương 2 tỷ rưỡi) sao? Đủ cho cô bồi thường hợp đồng 100 lần luôn.”

“Ò! Tôi quên nói với anh tắm thẻ mà có số tiền đó tôi đã trả lại cho anh rồi, đang ở trong nhà anh đó!” Tô Hi chợt nhớ ra chuyện này.

Sắc mặt của Ôn Lệ Thâm bỗng chốc trở nên u ám, giọng nói cũng vô cũng không vui: “Không phải tôi đã nói không cần trả .

rồi sao?”

“Tôi trả rồi, ở nhà anh đó nhưng hiện tại tôi không muốn nói là nó ở đâu, trừ phi anh đồng ý để tôi trả nó cho anh.”

Tô Hi nói xong, cô bước ra cửa chính hướng về phía sân trước.

Phía sau, sắc mặt Ôn Lệ Thâm nặng trĩu, chăm chú nhìn cô, cô gái này mà lại dám có tâm tư trêu chọc mình, nhưng cũng chứng minh rằng cô không phải là cô gái tham tiền hám lợi trước mắt, cô toát lên vẻ đẹp vô cùng đặc biệt.

Tô Hi bước ra ngoài liền gọi điện cho Đường Tư Vũ, nghe nói bây giờ cô ấy đang ở cùng Hình Liệt Hàn, cô rất yên tâm, Đường Tư Vũ bây giò tạm thời không về nhà, chắc phải đến tối mới về tới.

Tô Hi cũng không lái xe qua đây, cô đứng trong sân có chút bắt lực hướng về phía người đàn ông sau lưng mình: “Có thể đưa tôi đi không?”

“Cô muốn đi đâu?”

“Tìm tiệm hoa nào lớn một chút, tôi muốn đặt một bó hoa, ngày kia là lễ viếng của Đường bá rồi.” Tô Hi nói.

Nghe đến đây, Ôn Lệ Thâm có chút rung động, Tô Hi cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, ưu điểm của cô ấy càng ngày càng nhiều rồi.

“Được! Tôi đưa cô đến tiệm hoa.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện