Chương 242 Phiền Phức Của Khưu Lâm
Tối nay, Ôn Lệ Thâm đưa Tô Hi về, mà sau khi dạo xong một vòng rồi về, Đường Tư Vũ mệt lắm rồi, cô ngồi trên xe mà tựa vào ghế ngủ mất, may có Hình Liệt Hàn ôm cô lên lầu, Đường Tư Vũ cứ thế ngủ thẳng tới ngày mai luôn, lại làm phiền Hình Liệt Hàn nhiều hơn rồi.
Dù hiện tại cô bằng lòng ở bên anh, nhưng anh trái lại càng thêm nghiêm túc với mối quan hệ này, anh vẫn có thể chịu đựng những đêm tối tịch mịch, vì anh biết rằng cô sớm muộn gì cũng là người của anh.
Anh không gấp.
Không giống trước đây, cứ nghĩ đến việc cô ấy không phải của mình, anh mới vội vàng dùng hành động để chứng minh, cô phải là của anh.
Tập đoàn Đường thị hiện tay nằm trong tay Khưu Lâm, nhưng Khưu Lâm vẫn lo lắng một điều, người cùng bà ta mưu hại Đường Hùng là người tình cũ của bà ta – Lý Đức, nhưng giờ bà ta thích Hình Nham hơn, tất nhiên sẽ kinh tởm một bác sĩ tầm thường như Lý Đức.
Khưu Lâm không nhớ Lý Đức, nhưng Lý Đức thì vẫn nhớ Khưu Lâm! Ông ta bây giờ vẫn đang chìm đắm trong bộ dạng mê người của Khưu Lâm, sáng nay ông ta thấy ảnh chụp của Khưu Lâm trên mặt báo, làm người thừa kế của tập đoàn Đường thị, tờ báo tài chính dành cho Khưu Lâm một trang lớn coi như chúc mừng.
Lý Đức nhìn thấy hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ của Khưu Lâm trên tờ báo, ông ta nhớ về những lần mặn nồng với Khưu Lâm, chỉ hận không thể lập tức tìm bà ta ôn lại.
Lý Đức nghĩ, bà ta có thể ngồi lên cái ghế chủ tịch tập đoàn chính là nhờ công lớn của vị công thần là ông ta! Sau này ông ta muốn đòi Khưu Lâm một vài lợi ích là vô cùng dễ dàng, đây là một công ty trị giá gần ba trăm triệu, ông ta đồ kị!
Lấy được công ty rồi, Khưu Lâm cực kì hăng hái đi làm, sáng sớm đã tới xử lí công việc, giữa trưa khoảng mười giờ, điện thoại nội tuyến của Khưu Lâm có người gọi, bà ta đưa tay tiếp: “Sao thế?”
“Khưu tổng, có người tên Lý Đức hẹn gặp ở phòng khách, người đó nói là bạn tốt của ngài.”
Vẻ mặt bà ta thay đổi, Lý Đức vậy mà lại tìm đến đây, gần đây lo đối phó chuyện di chúc với Đường Tư Vũ mà ba ta quên mắt gã này.
“Bảo hắn chờ dưới lầu, tôi sẽ xuống đó gặp anh ta.” Khưu Lâm không muốn ông ta vào phòng làm việc của bà ta, bà ta không muốn chồng mới mắt đã có người đàn ông xa lạ vào phòng.
Lý Đức ngồi trong phòng khách chờ Khưu Lâm, khi bà ta mang một mặt đầy phúc hậu đi tới, ông ta lập tức chấn động khi nhìn thấy bà ta: “Tiểu Lâm, không ngờ em lên làm tổng giám đốc rồi vẫn xinh đẹp như vậy!”
Trong giọng nói của Lý Đức có ý chọc ghẹo, ông ta vừa hâm mộ vừa đồ kị đứng lên, một người phụ nữ có thể giỏi như vậy làm người đàn ông như ông ta đứng trước mặt có cảm giác tự tỉ.
Khưu Lâm vừa thấy cái đức hạnh này của Lý Đức trong lòng liền xem thường ông ta, bà ta liếc mắt một cái là biết ngay ông ta không đủ tự tin trước mặt bà ta, nhưng mà bà ta bây giờ chắc chắn sẽ không đắc tội Lý Đức.
“A Đức, anh sao lại có thời gian đến đây vậy, bệnh viện không có chuyện gì cần làm sao?”
“Vẫn hơi bận nhưng có bận hơn nữa thì anh cũng muốn tới gặp Tiểu Lâm! Em không cảm thấy giống anh sao.” A Đức sát lại gần bà ta, cười ám muội.
Trong lòng bà ta lập tức khẩn trương, nói với ông ta: “Đây không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đi quán cà phê bên cạnh đi.”
Nói xong bà ta đi trước, Lý Đức chạy nhanh đuổi theo bà ta, đi ở phía sau cách bà ta không xa, Lão Từ đi xuống lấy tài liệu, đúng lúc thấy hai người sóng vai đi ra khỏi cửa công ty, ông ta không khỏi thắc mắc, người đàn ông đó không phải bác sĩ của bệnh viện
Sao hắn lại hẹn riêng với Khưu Lâm? Ông hơi nghỉ ngờ.
Trong gian ghế lô của quán cà phê bên cạnh, Khưu Lâm vẫn kiên nhẫn giữ thái độ hoà nhã với Lý Đức, Lý Đức từ chỗ của mình đứng lên, đi đến phía sau Khưu Lâm nắm lấy bả vai của bà ta hỏi: “Tiểu Lâm có mệt không! Có muốn anh dùng phương pháp chuyên ngành mát xa cho em không?”
Khưu Lâm ngửi thấy mùi thuốc trên người ông ta, bà ta thấy phiền phức, lúc trước chồng còn sống, trong người bà ta tịch mịch, muốn tìm người an ủi, bây giờ đã được giải phóng, cả tương lai tốt đẹp phía trước của bà ta, bà ta sẽ không để cho Lý Đức chạm vào bà ta nữa.
Nhớ đến Hình Nham hôm trước cũng ngang tuổi, khí chất đấy Lý Đức không bao giờ có thể so sánh được.
“Không cần, trước tiên vẫn nên nói chuyện anh tìm em có chuyện gì không đi!” Khưu Lâm đứng lên nói.
Lý Đức vô cùng nhạy cảm phát hiện được sự chán ghét của bà ta, ông ta không khỏi tự giễu: “Tiểu Lâm à! Em giờ là giám đốc rồi nên không coi trọng một bác sĩ nhỏ như anh nữa đúng không?”
“Sao lại vậy được.” Khưu Lâm lại ngồi xuống ngay lập tức, cười nhìn hắn.
Lý Đức cũng cười đứng lên: “Em đừng có qua cầu rút ván, quên là ai giúp em mưu sát chồng mình rồi hả.”
Khưu Lâm lập tức sợ tới mức biến sắc, bà ta vội vàng che miệng ông ta lại: “Xin anh đừng nói! Chuyện này sao em quên được chứ? Đây là bí mật của chúng ta mà.”
Lý Đức thấy thái độ sợ hãi của bà ta thì vô cùng vừa lòng: “Không tồi, đây là bí mật chung của hai chúng ta, nhưng mà em bây giờ là giám đốc rồi, cả cái Đường thị này là của em hết, nay anh thấy trên báo nói công ty này trị giá lên tới hơn ba trăm triệu lận! Tiểu Lâm, không phải là em nên giúp đỡ bạn học già này hả?”
Bà ta cũng đã đoán được Lý Đức nhân cơ hội này đến đòi tiền, thật ra bà ta không bất ngờ khi thấy ông ta: “Tiền trong công ty đều là tiền lưu động tài chính, số tiền có thể quay vòng cũng không có nhiều!”
“Nếu vậy cũng phải có ít nhất một triệu chứ! Hoặc là mấy ngàn vạn cũng được!
Dù sao thì anh giờ không muốn làm bác sĩ nữa, anh muốn kiếm chút tiền hưởng thụ cuộc sóng.” Lý Đức lộ ra vẻ mặt tham lam.
Sắc mặt Khưu Lâm trắng bệch, không ngờ Lý Đức mở miệng ra là đòi cả mấy ngàn vạn, mây triệu tệ, bà ta cho dù có cũng không cam lòng đưa cho ông ta.
“A Đức, em không có nhiều tiền như vậy!
Em vừa tiếp nhận công ty thôi, cần phải dùng tiền chạy vạy rất nhiều, em cho anh năm trăm vạn trước được không, chờ khi nào có nữa thì em đưa anh nhé?” Khưu Lâm cầu xin nói.
“Năm trăm vạn quá ít, ít cũng phải một ngàn vạn! Cuối tuần này cũng phải đến chỗ anh!” Lý Đức nói ra yêu cầu của ông ta.
“Em sẽ nghĩ cách đưa cho anh một ngàn vạn, nhưng mà em đợt này bận lắm, thật sự không có thời gian, chuyện này sau này tính tiếp nhé?” Khưu Lâm không muốn ở với ông ta nữa, thân phận bây giờ của bà ta cao quý, Lý Đức trong mắt bà ta bây giờ chỉ như tên ăn mày thôi.
Ông ta trầm mặt: “Không được, từ tối nay, mỗi đêm em đều phải đến! Còn một ngàn vạn đó chiều nay gửi vào thẻ cho anhl Nếu không chuyện của chồng em anh không dám chắc là không để lộ với người ngoài đâu!”
Khưu Lâm lặng lẽ nghiền răng, đồng thời cảnh cáo nói: “Tất nhiên rồi, anh cũng là đồng loã với em mà không phải sao? Đối với anh cũng đâu có tốt đẹp gì?”