Chương 250: Làm Trở Ngại
Buổi tối, Ôn Lệ Thâm thể hiện tài năng, tay nghề nấu nướng của anh không thua gì đầu bếp chuyên nghiệp, Đường Tư Vũ cũng âm thầm cảm thán, cảm thấy hoàn toàn có thể yên tâm giao Tô Hi chị em tốt của mình cho người đàn ông này chăm SÓC.
Tô Hi là người không bao giờ phải động tay động chân vào việc gì cả, nếu có người đàn ông như vậy chăm sóc chắc hẳn cô ấy sẽ rất hạnh phúc.
Sau khi dùng bữa xong là hơn tám giờ tối, Hình Liệt Hàn thấy thời gian vẫn còn sớm, lại không muốn lái xe, anh cùng Đường Tư Vũ đi bộ về nhà, đi bộ được tầm hai mươi phút, cảnh vật xung quanh rất đẹp nhưng đèn đường tối mờ, vắng vẻ yên tính của đêm mùa hạ, dạo bước trong không gian đó cũng là một cuộc tận hưởng hết sức lãng mạn.
Đường Tư Vũ cũng dần thoát ra khỏi nỗi đau buồn về cái chết của cha cô, tâm trạng bình tĩnh trở lại, cô biết rằng mình sẽ không thể nào quên được cái chết của cha, mối ân oán của cô và Khưu Lâm sẽ từng bước ập đến, đặc biệt là Hình Liệt Hàn đã quyết định sẽ thay cô lấy lại tập đoàn Đường thị trong tương lai.
Cô càng không dám bát cần, cô cũng học được cách che giấu sự căm hận của mình đối với Khưu Lâm sâu trong lòng, không còn biểu hiện ra ngoài nữa, bởi vì nếu cô thể hiện rằng mình rất căm ghét Khưu Lâm, sẽ càng khiến Hình Liệt Hàn nóng lòng muốn lấy lại tập đoàn Đường thị.
Cô không muốn anh phải vì niềm vui của cô mà vội vàng đưa ra quyết định, cô chỉ cần tin rằng một ngày nào đó anh sẽ giúp cô là được rồi, cho dù phải đợi thêm máy năm nữa cô cũng sẽ không trách anh.
Đường Tư Vũ đang sóng vai cùng anh, bàn tay lớn của Hình Liệt Hàn tự nhiên đưa tới, nắm chặt lấy lòng bàn tay mảnh mai của cô, từng bước từng bước dạo trong bóng cây dưới ánh đèn đường.
Mặt trăng hôm nay rất tròn, tết Trung Thu cũng sắp tới, Đường Tư Vũ có chút không dám đối mặt với ngày lễ này.
Ánh trăng tràn xuống mặt đất, giống như những mảnh bạc vụn rơi vãi khắp mặt đất, hình bóng của Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn nắm tay nhau in trên mặt đất, trên trời vằầng trăng sáng, dưới đất người thành đôi, lòng cô chợt dịu lại, cô khẽ nghiêng người, chủ động áp mặt vào cánh tay của Hình Liệt Hàn.
Trái tim của Hình Liệt Hàn khẽ rung động, ánh mắt rơi vào hình bóng mảnh mai đang dán trên tay mình, khoé môi anh cong lên ý cười, cuối cùng anh cũng cảm nhận được sự nhiệt tình và chủ động của cô gái này.
Anh nhẹ nhàng rút cánh tay của mình ra, khi Đường Tư Vũ đang ngạc nhiên thì anh lại ôm lấy vai cô, lần này anh ôm thật chặt, mặt của Đường Tư Vũ áp sát vào ngực anh, vừa đúng tại vị trí của trái tim.
Mọi thứ xung quanh đều rất yêu tĩnh, trái tim của người đàn ông này mạnh mẽ cứng rắn mang đến cho Đường Tư Vũ một cảm giác an tâm khó tả, một nụ hôn ấm áp in xuống trán của cô, Đường Tư Vũ nhướng đôi mi dài, ngắng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt của người đàn ông bị bóng tối che đi một nửa, cô nhìn thấy một bên mặt hoàn hảo như được điêu khắc, cảm xúc ngập tràn trong cô, cô nhấc chân lên và hôn vào khuôn mặt đẹp trai ấy.
Hình Liệt Hàn bật cười một tiếng, lòng bàn tay lớn trực tiếp nâng cằm của cô lên, anh cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Cơ thể của Đường Tư Vũ khẽ run lên, đây không phải ở trong nhà, cũng không phải ở trong phòng, mà là nơi công cộng, dù biết sẽ không có người đi vào con đường này nhưng cô vẫn cảm thấy rất căng thẳng, ngay cả một nụ hôn cũng khiến tim cô đập rộn ràng và khẩn trương hơn.
Hình Liệt Hàn một tay ôm eo cô, Đường Tư Vũ đang đi giày đế bệt, anh lại quá cao, cô phải kiếng chân lên mới có thể hôn được, Hình Liệt Hàn không muốn chân của cô bị mệt mỏi.
Anh dang hai tay ôm lấy cô, Đường Tư Vũ bị anh nâng lên cao, cả người cô quần lầy hông anh, càng
Mặt Đường Tư Vũ nóng bừng lên, cô không hề biết mình lại có đủ dũng khí để hôn người đàn ông này ở một nơi công khai như vậy.
Cuối cùng, Đường Tư Vũ thở dốc ôm lấy Hình Liệt Hàn, cô không muốn làm anh mệt mỏi, sau khi ôm được một lúc, cô giãy giụa đòi xuống, Hình Liệt Hàn thở nhẹ một hơi, anh nhìn người con gái nhỏ bé đang quan tâm mình, trong lòng ngập tràn cảm giác ngọt ngào.
Yêu nhau là phải có nhau, anh yêu cô nên muốn ôm cô trở lại, cô cũng yêu anh nên mới thông cảm được nỗi khổ của anh.
Mặc dù mấy ngày nay Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ ngủ chung một giường, nhưng anh vẫn luôn tự mình kiềm chế, tuy nhiên Hình Liệt Hàn lại rất mong chờ vào đêm nay.
Anh linh cảm rằng đêm nay chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người bọn họ.
Trên đường hai người Đường Tư Vũ đang về nhà, còn ở nhà Ôn Lệ Thâm, Ôn Lệ Thâm vừa dọn xong bát đĩa đi vào bếp thì điện thoại anh vang lên, nhìn qua là điện thoại của công ty anh trực tiếp cầm điện thoại ra ngoài vườn.
Tô Hi nhìn thấy, cô có ý muốn giúp anh rửa bát, dù sao cô cũng đang ăn ở trong nhà của anh, nếu như cái gì cô cũng không làm thì thật sự rất vô lý!
Vì vậy, Tô Hi lập tức đi vào trong bếp, nhìn bộ bát đĩa cao ngất ngưởng, cô đứng trước bồn rửa bát, nhớ lại cách mẹ rửa bát ra sao rồi đi tìm nước rửa bát, cô đỗ nó vào đĩa, sau đó cầm khăn rửa bát rồi bắt đầu rửa.
Cô lau mà không dùng tí nước nào, lau xong để sang một bên, sau đó tiếp tục đổ nước rửa bát vào cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư, sau khi lau tất cả bằng nước rửa bát, cô định dùng nước đề rửa sạch.
Tay của cô toàn là bong bóng và hơi trơn, khi cô vừa định bỏ hết bát đĩa xuống bồn rửa bát, đột nhiên ngón tay trượt một cái… Tô Hi có linh cảm tất cả bát đĩa trong tay mình sắp rơi xuống, cô chưa kịp hét lên sợ hãi thì tiếng vỡ nát của bát đĩa trên mặt đất đã vang lên.
“A…” Tô Hi choáng váng nhìn chằm chằm vào đống bát đĩa vỡ nát.
Cô lập tức cúi xuống muốn nhặt lấy một mảnh vỡ lớn nhưng vừa duỗi tay ra thì làn da non mịn trực tiếp bị mảnh sứ vỡ nhọn cắt vào, một giọt máu rơi thẳng xuống đắt.
Mà Ôn Lệ Thâm đang gọi điện thoại trong sân nghe thấy tiếng động, anh vội vã trở lại phòng bếp, nhưng đập vào mắt anh là hình ảnh một cô gái tay chân luống cuống đang ngồi xổm, trên tay có vết máu, trên mặt đất là một đồng bát đĩa vỡ nát.
“Tôi xin lỗi…” Tô Hi nhìn anh với ánh mắt áy náy vô cùng, cô thực sự không biết rằng rửa bát sẽ trở thành một thảm họa như vậy.
Ôn Lệ Thâm không quan tâm đến đống bát vỡ trên mặt đất mà nhìn chằm chằm vào ngón tay dính máu chưa được xử lý của cô.
“Để bát ở đó đi.” Ôn Lệ Thâm bước nhanh tới, cầm bàn tay chảy máu của cô rửa qua nước lạnh, trên tay cô vẫn còn bong bóng, Ôn Lệ Thâm giống như đang giúp một đứa trẻ rửa tay, rửa sạch bong bóng trên tay cô sau đó dẫn cô đi qua đống đổ nát Vào trong phòng khách.
“Ngồi đây chờ tôi, tôi đi lầy hộp thuốc.” Ôn Lệ Thâm nói xong thì vội vàng lên lầu lấy hộp thuốc.
Tô Hi ngồi trên sô pha, cầm giấy lau đi từng giọt máu đang chảy ra, lúc này cô hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, trong lòng chỉ tràn ngập cảm giác áy náy.
Đĩa bát trong nhà anh đều rất đẹp đế tinh xảo, bây giờ lại bị cô làm vỡ hết, thật đáng tiêc!