Chương 267. Hai Người Ngọt Ngào
“Tại sao lại không ăn no? Cậu ở nhà Ôn Lệ Thâm không có cơm ăn sao?” Đường Tư Vũ tò mò quay đầu liếc nhìn cô một cái.
“Không phải như vậy, trưa nào trợ lý của anh ấy cũng gửi đồ ăn từ nhà hàng về cho mình ăn, chỉ là dạo mình không thích ăn cơm, muốn ăn đồ ăn vặt một chút, nhưng ở trong nhà anh ấy không được ăn vặt, hôm nay mình mua đồ ăn vặt về cũng bị anh ấy ném hết vào thùng rác.”
Đường Tư Vũ nhìn dáng vẻ chán nản của cô, nhưng cũng không thông cảm với cô mà cảm thấy hơi buồn cười, cô bật cười một tiếng: “Vậy cậu hãy ngoan ngoãn ăn một chút cơm đi! Anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà.”
“Mình biết chứ! Vì vậy, mình đang định chuyền ra khỏi nhà của anh ấy.” Tô Hi khẽ ghé vào tai của cô nói.
Nói thật, cô thực sự không dám để Ôn Lệ Thâm nghe được những lời này.
Hơn nữa anh đang ở trong hành lang xếp người máy cùng thằng bé, có thể nghe được lời cô nói bất cứ lúc nào.
“Ngoan ngoãn ở đó đi, sao lại muốn chuyển ra ngoài! Không lẽ anh ấy làm khó cậu sao?” Đường Tư Vũ lập tức lo lắng nhìn bạn thân, dù sao cũng là con gái màt Ở cùng nhau thì con gái không được tiện cho lắm.
Gương mặt xinh đẹp của Tô Hi đỏ bừng lên, có chút chột dạ nói: “Đây cũng không phải, mình chỉ cảm thấy ở trong nhà của mình mới được tự do, còn cậu thì sao?
Không lẽ cậu định ở nhà Hình Liệt Hàn cả đời sao!”
Đường Tư Vũ cong mi bật cười một tiếng: “Chắc là vậy.”
“Waol Bây giờ hai người đã chính thức hẹn hò rồi!” Tô Hi giật giật cánh tay của cô, trên mặt nở nụ cười đen tối.
Khoé miệng Đường Tư Vũ không thể che được nụ cười ngọt ngào,nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
“Dự định đính hôn khi nào! Hay là trực tiếp kết hôn?”
“Cái này… vẫn chưa bàn bạc.” Đường Tư Vũ cũng không vội vàng.
Tô Hi lập tức nghĩ đến việc cha cô vừa mất hơn một tháng, loại chuyện như vậy đúng là không nên gấp gáp, cô lập tức đổi chủ đề nói: “Mình đây! Lại chuẩn bị bận rộn rồi, mình vừa nhận một bộ phim lớn, mình còn làm nữ chính nữa, thử thách một chút kĩ năng diễn xuất của mình.”
Đường Tư Vũ cũng mừng rỡ thay cô nói: “Vậy thì tốt quá, danh tiếng của cậu càng ngày càng lớn hơn rồi.”
“Mình lại muốn thấp hơn một chút! Người nổi tiếng có nhiều thị phi, mình sợ một ngày nào đó cha mẹ sẽ trực tiếp ép mình ra khỏi giới giải trí, ánh sáng vụt tắt!”
“Cha mẹ cậu có suy nghĩ hơi bảo thủ cứng nhắc, đúng là không công bằng với cậu.” Đường Tư Vũ lo lắng nói.
Đây là điều duy nhất Tô Hi nén trong đáy lòng, cô thở dài một hơi: “Chỉ có thể đi được đến đâu thì hay đến đó.”
“Đồ ăn làm xong chưa?” Khi tôi bắt đầu xào rau thì giọng nói của Hình Liệt Hàn đột nhiên vang lên sau lưng.
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, ngay cả kiểu tóc cũng rất chỉnh tề và phong độ, như vừa mới bước ra từ một phòng họp lớn.
“Được rồi! Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong.” Đường Tư Vũ nói xong, cầm chiếc tạp dề bên cạnh lên: “Mặc cái này vào đi!”
Nói xong, cô tự mình nhón chân lên mặc cho Hình Liệt Hàn.
Đáy mắt Hình Liệt Hàn hiện lên một tia dịu dàng và vui vẻ, hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt giao nhau ngọt ngào khiến Tô Hi cười trộm rồi rời đi.
Hình Liệt Hàn cao lớn, Đường Tư Vũ đi giày bệt ở nhà, chỉ cao đến vai anh, Hình Liệt Hàn cúi xuống, khi Đường Tư Vũ đang nghiêm túc thay anh sửa sang lại tạp dề trước ngực, anh chớp lấy cơ hội hôn lên gò má dịu dàng của cô.
Lúc này Đường Tư Vũ mới luống cuống, .
vội vàng ném cho anh một ánh mắt cảnh cáo, để anh không được phép làm bậy.
Con trai cô đang ở bên ngoài, Ôn Lệ Thâm và Tô Hi cũng ở bên ngoài, cô không muốn để bọn họ nhìn tháy.
Đường Tư Vũ ở trong phòng bếp giúp Hình Liệt Hàn, trong khi đó ở phòng khách, Tô Hi và Ôn Lệ Thâm cùng với cậu nhóc kia chơi đồ chơi mới, sau khi đồ chơi được Ôn Lệ Thâm lắp ghép xong, một con robot rất ngầu có thể nhảy và biến hình đang đi lại trên sàn nhà.
Cậu bé đang đứng bên cạnh điều khiển, chỉ một lát đã đi đến hành lang bên cạnh, ngay khi ánh mắt của Tô Hi thu lại, cô lập tức nhìn thấy người đàn ông ngồi bên
Tô Hi trợn mắt nhìn anh, thi xem mắt ai trừng lớn hơn.
Ôn Lệ Thâm xì một tiếng, bị thái độ bướng bỉnh của cô chọc cười, khóe miệng của Tô Hi cũng hiện lên ý cười không thể giấu.
“Anh cười cái gì mà cười!” Tô Hi nói một câu, Ôn Lệ Thâm lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho cô: “Có muốn ăn không?”
“Đây không phải là kẹo tôi mua sao? Anh lấy trộm kẹo của tôi.” Tô Hi chống tay lên án.
Ôn Lệ Thâm cong môi cười: “Tôi không thích ăn đồ ngọt, cái này là đặc biệt đưa đến cho em, đồ ngọt ăn nhiều không tốt, em nên ăn ít đi.”
Nói xong tự tay bóc vỏ kẹo đưa cho cô, Tô Hi cầm lấy, không hiểu sao lại cảm thấy ngọt ngào, rõ ràng cô vẫn chưa ăn kẹol Đáy lòng cuộn lên hương vị ngọt ngào khó tải Trong khách sạn năm sao cao cấp, Nghê Yên khoanh tay nhìn thành phố dần chìm vào màn đêm, ánh đèn của mọi nhà lần lượt được thắp sáng, dần dần trở nên chói lọi, tràn ngập hơi thở bí ẩn.
Giờ phút này, Nghê Yên chỉ cảm thấy cô đơn bao trùm bản thân, cô ta vòng tay thật chặt, giống như cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.
Cô ta ước gì ngay lúc này sẽ có một vòng tay ôm lấy cô ta, cho cô ta một lồng ngực ấm áp và vững chãi để tựa vào.
Người đàn ông mà cô mong muốn nhất đang ở trong thành phố này, nhưng bên cạnh anh đã có người phụ nữ khác.
Đã một ngày trôi qua, cấp dưới của cô ta vẫn chưa có tin tức khiến lòng cô ta tràn ngập lo lắng, cô ta nghĩ không biết người phụ nữ nào đã xuất hiện bên cạnh anh.
Cô ta quay đầu rót cho mình một ly rượu vang, vừa định uống cạn thì điện thoại di động vang lên, là cắp dưới của cô ta, Diệp Khải Nguyên.
Cô ta đưa tay cầm lên: “A lô! Tìm được hay không?”
“Tôi tìm được rồi, ngoài việc tìm ra thông tin của người phụ nữ bên cạnh Hình Liệt Hàn, tôi còn tìm được một phần tin tức, chị phải chuẩn bị tâm lý.” Phía bên kia, Diệp Khải Nguyên cần thận nói.
Tuy trong lòng Nghê Yên có cảm giác căng thẳng, cô ta vẫn nói: “Cứ nói đi!”
“Tôi phát hiện ra cô gái bên cạnh Hình Liệt Hàn là Đường Tư Vũ, là một nghệ sĩ dương cầm, hai mươi tư tuổi, có hoàn cảnh gia đình rất tốt, nhưng cha cô ta vừa mới qua đời. Bây giờ cô ta đang sống cùng Hình Liệt Hàn.”
Nghe được tin này, Nghê Yên cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi đau xót, sống chung đồng nghĩa với việc cô gái này và Hình Liệt Hàn có mối quan hệ rất thân mật.
“Còn tin tức gì nữa?”
“Hình Liệt Hàn và cô gái này có một đứa con, đứa bé bốn tuổi rưỡi.” Giọng của Diệp Khải Nguyên có vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng lúc này ở đầu dây bên kia, Nghê Yên suýt chút nữa làm rơi điện thoại, giọng nói của cô ta run lên: “Cậu đang nói cái gì vậy? Họ có con rồi?”
“Tính theo tuổi cứ đứa bé, lẽ ra họ phải ở bên nhau từ năm năm trước, nói cách khác, anh ta đã ở bên người phụ nữ khác sau khi chia tay với chị nửa năm, chị có còn muốn cứu vãn mối quan hệ này không?”
Ngực Nghê Yên như bị một vật nặng đập mạnh vào, đau đến khó thở: “Không… không thể nào! Không… bọn họ làm sao có thể có con được?”
“Nhưng mà, một điều rất lạ là Hình Liệt Hàn và đứa trẻ này chỉ mới gặp nhau nửa năm trước, và trước đó, người phụ nữ này không hề có bất cứ liên lạc gì với Hình Liệt Hàn, một người sống tại nước ngoài, một người sống trong nước, gần như là hai đường thẳng song song.” Diệp Khải Nguyên nói hết tất cả những gì anh ta tra được.
: Nghê Yên lập tức nhận ra vấn đề trọng tâm: “Chẳng lẽ đứa trẻ này mới được Hình Liệt Hàn nhận về? Thật ra anh ấy và người phụ nữ kia không phải ở bên nhau vì tình yêu, mà là vì đứa trẻ mà bắt buộc phải sống chung?” Cuối cùng, cô ta mừng như điên mà lắm bẩm: “Chắc chắn là thế, chắc chắn là như vậy.”