Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 283


trước sau

Chương 283: Nghê Yên Dây Dưa Không Dứt

Lúc đăng kí Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ đều đến trường học cùng cậu nhóc, các giáo viên đặc biệt quan tâm đến cậu bé. Nguồn tài trợ cá nhân của Hình Liệt Hàn đã giúp củng có hệ thống an ninh của trường học càng vững chắc hơn, nâng lên cấp độ cao nhất để bảo đảm những đứa trẻ trong trường học có được sự bảo vệ an toàn nhất.

Hình Nhất Nặc được vợ chồng Hình Chính Đình đi đăng kí cùng. Lên cấp ba áp lực của việc học hành lại tăng lên.

Mặc dù cô bé rất không hi vọng Ôn Lương Diệu trở thành giáo viên môn toán của mình, nhưng mà đây là chuyện đã định sẵn, dù có làm thế nào thì cô cũng không thể thay đổi được, chỉ có thể chấp nhận sự thật là sẽ gặp anh trên lớp cả một học kỳ.

Ngày hôm sau cậu nhóc trở lại trường học. Cậu nhóc rất bình tĩnh, không giống các bạn nhỏ khác gào khóc tìm cha mẹ, cậu nhóc yên lặng chơi đùa trong đồng đồ chơi xếp gỗ.

Ngày đầu tiên Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đưa đi, sau khi ra về trong lòng Đường Tư Vũ vẫn hơi lo lắng, Hình Liệt Hàn khoác vai cô đi về phía chiếc xe: “Cứ tùy con ở trường học đi. Thằng bé cần phải được rèn luyện một chút, chúng ta cũng phải học cách buông lỏng.”

Đường Tư Vũ không quá nghiêm trọng như vậy, chẳng qua cô tháy tội nghiệp cậu nhóc thôi.

“Lát nữa đi đâu?”

“Em đi xem phim với Tô Hi.” Tối qua Đường Tư Vũ đã hẹn với Tô Hi là nhất định phải đi xem bộ phim truyền hình mới của cô ấy.

“Được rồi, anh đưa em đến nhà Lệ Thâm.”

Đường Tư Vũ ngồi vào trong xe, tò mò hỏi: “Thế anh đi đâu?”

“Anh đến công ty họp, buổi chiều anh và em cùng đi đón con trai.” Hình Liệt Hàn sẽ không bỏ qua lần tan học đầu tiên của con trai.

Đường Tư Vũ mím môi cười một tiếng: “Được!”

Tô Hi nhận được cuộc gọi của Đường Tư Vũ, cô ăn mặc ổn thỏa rồi đi xuống, đứng ở cửa ra vào gọi Đường Tư Vũ đến, hai người đi về phía nhà để xe.

“Ôn Lệ Thâm không ở nhà à?” Đường Tư Vũ nhỏ giọng hỏi.

“Anh ấy đi ra ngoài từ sáng sớm rồi.” Nói xong, Tô Hi hỏi Đường Tư Vũ: “Cậu hỏi Hình Liệt Hàn chưa? Rốt cục Ôn Lệ Thâm làm gì?

“Gần đây nhiều việc quá nên tớ quên mắt.

Tối nay tớ sẽ hỏi cho cậu một chút.”

“Được!” Tô Hi cũng chỉ muốn biết một chút, bởi trong lòng cô Ôn Lệ Thâm quá thần bí.

Tô Hi vừa lên xe thì điện thoại ở giá đỡ trên xe vang lên, cô nhìn thấy là Annie gọi liền nghe máy.

“Alo! Anmnie.”

“Hi Hi, có tin tốt, chị vừa nhận được thông báo em được đề cử giải “Nữ diễn chính xuất sắc nhất” trong lễ trao giải Kim Kê.

Lễ trao giải diễn ra vào tuần sau, em phải chuẩn bị chu đáo một chút.”

“Thật sao?” Tô Hi cũng kinh ngạc và vui mừng. Có thể giành được giải thưởng thì chính là sự khẳng định đối với kỹ năng diễn xuất của cô, đương nhiên là cô vui vẻ rồi.

“Đã lâu rồi em không đến phòng làm việc.

À đúng rồi, Chương trình “Ái đắc nguyệt tu luyện” ba ngày nữa sẽ quay, em cũng phải chuẩn bị thật tốt nhé!”

“Ừm, tối nay em sẽ chuyền về nhà ở.”

“Được.” Annie nói xong thì cúp điện thoại.

Đường Tư Vũ mỉm cười nhìn qua cô: “Chúc mừng nhai”

“Chúng tớ chờ giải thưởng này lâu lắm rồi, hi vọng lần này tớ có thể giành được giải thưởng.” Ánh mắt Tô Hi lóe lên sự chờ mong.

“Nhất định sẽ là cậu.” Đường Tư Vũ có lòng tin đối với cô.

Hai người đi xem phim, Tô Hi trang bị đầy đủ, hai người ngồi trong rạp chiếu phim uống trà sữa và xem phim, coi như trải qua một buổi trưa nhàn nhã.

Trong văn phòng tổng giám tốc của Tập đoàn giải trí Thiên Mộ, Ôn Lệ Thâm toàn thân mặc âu phục sẫm màu đứng trước cửa số sát đất ở tầng cao nhất nhìn xuống phong cảnh bên dưới, phía sau anh có mấy người đang đứng nghe mệnh lệnh của anh.

“Để tôi tới trao giải cho Tô Hi.” Ôn Lệ Thâm trầm thắp mở miệng.

“Được rồi, chuyện này chúng tôi sẽ sắp „ xếp.

“Tổng giám đốc Ôn, ngài lấy thân phận Biowen đề tham dự à?”

Một nụ cười thoáng qua trong mắt Ôn Lệ Thâm. Anh nên tiết lộ thân phận của mình với cô rồi, anh gật đầu: “Đúng, lấy thân phận Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Mộ để trao

giải cho cô ấy.”

Mấy người đứng phía sau lập tức nhìn nhau. Từ khi Ôn Lệ Thâm tiếp quản Tập đoàn Thiên Mộ thì vẫn luôn che giấu thân phận. Không ngờ lần này vì Tô Hi anh lại trực tiếp để lộ thân phận của mình, sức hấp dẫn của Tô Hi thật sự rất lớn.

Ôn Lệ Thâm bắt đầu chờ mong, khi anh đứng trên sân khấu đọc tên cô, chờ đến khi cô lên sân khấu thì biểu cảm của cô sẽ như thế nào đây?

Tại cổng chính của Tập đoàn Hình thị, Nghê Yên mặc một chiếc váy đỏ gợi cảm đi vào. Bởi vì cô ta đã lưu lại thân phận của mình ở Tập đoàn Hình Thị cho nên nhân viên lễ tân chỉ hỏi một tiếng chứ không ngăn cản cô ta.

Nghê Yên đến tìm Trương Huy, nhưng khi cô ta bước vào thang máy thì cô ta trực tiếp ấn số tầng có phòng làm việc của Hình Liệt Hàn.

Cửa thang máy mở ra, trợ lý của Hình Liệt Hàn đứng dậy hỏi: “Cô Nghê, chào cô, xin hỏi cô và Tổng giám đốc Hình có hẹn trước không?”

“CóI Phiền cô dẫn tôi đi gặp anh ấy.” Nghê Yên luống cuống.

“Vâng ạ!” Trợ lý biết thân phận của cô ta cho nên không dám thát lễ.

Hình Liệt Hàn họp xong sẽ nghỉ ngơi trong phòng làm việc, trợ lý gõ cửa một cái thì Nghê Yên nói với cô ta: “Để tôi tự đi vào, cô bận thì đi trước đi!”

Trợ lý gật đầu rời đi, Nghê Yên đưa tay đầy cửa đi vào.

Hình Liệt Hàn đang xem tài liệu trên ghế làm việc uy nghiêm của mình. Quản lý một công ty lớn, thứ hai hàng tuần khối lượng công việc của anh cũng sẽ tăng lên không ít, cho nên bình thường vào thời gian này anh sẽ ở trong phòng làm việc lâu hơn.

Anh ngước mắt nhìn người phụ nữ vừa đi vào, đôi mày kiếm nhíu lại.

Nghê Yên nhìn anh trong ánh mắt dâng lên tình cảm yêu thương dịu dàng: “Bây giờ anh trốn tránh không gặp em cho nên em đành phải tới đây tìm anh.”

Hình Liệt Hàn bỏ tài liệu xuống, khoanh hai tay lên bàn và lạnh giọng hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”

Nghê Yên cúi đầu xuống, lấy mấy bức ảnh từ trong túi xách ra, cô ta đi đến trước mặt anh, đặt lên trên bàn của anh và mở ra: “Anh còn nhớ lần đó chúng ta ở trên bờ biển không? Anh nắm tay em và nói rằng sẽ cho em cả cuộc đời.”

Hình Liệt Hàn hờ hững nhìn bức ảnh, cũng không đồng cảm, anh nhíu mày nói: “Cô có thể vứt những tắm hình này đi, giữ lại cũng không có ý nghĩa gì.”

“Đối với anh thì không có nhưng với em mà nói thì nó lại vô cùng ý nghĩa.” Nghê Yên có chút tổn thương cầm lấy ảnh và xem kỹ: “Anh có biết sáu năm qua em đã trải qua thế nào không? Mỗi ngày em đều hối hận, hối hận ngày đó em đã vứt hoa của anh đi và nói ra lời chia tay đó. Nếu như thời gian quay trở lại, giữa gia tộc và anh, em sẽ không chút do dự lựa chọn anh.”

Hình Liệt Hàn cũng không thích nghe máy câu này, thậm chí có chút bài xích. Nếu như thời gian thực sự quay ngược lại sáu năm trước thì anh sẽ hối hận.

Như vậy thì anh sẽ không gặp được Đường Tư Vũ.

“Nghê Yên, tôi đã nói rồi, tất cả mọi chuyện sáu năm trước đối với tôi mà nói đã không có bát kỳ ý nghĩa gì.” Hình Liệt Hàn hi vọng cô ta nhận rõ nếu tiếp tục dây dưa thì chỉ có lãng phí thời gian của nhau.

Vành mắt Nghê Yên đã đỏ ửng lên, cô ta xúc động như muốn bật khóc bất cứ lúc nào, cô ta đưa tay lên chóp mũi, khẽ hít một hơi: “Thế nhưng với em mà nói thì đó là tất cả đối với em, là những kỷ niệm còn quan trọng hơn so với mạng sống của „ em.

Đôi mắt Hình Liệt Hàn vẫn lạnh lùng không một gợn sóng nhìn cô ta: “Ýướng mắc quá khứ sẽ chỉ làm cô đau khổ hơn thôi, cách tốt nhất chính là lãng quên.”

Nghê Yên cắn môi, điềm đạm đáng thương nhìn anh: “Anh có thể quên nhưng em không quên được.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện