Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 388


trước sau

Chương 388: Người Phụ Nữ Anh Muồn Kết Hôn

Hai chữ Ôn Đại được thốt ra từ miệng Ôn Lệ Thâm, đã lộ ra ý cảnh cáo.

Sắc mặt Ôn Đại hơi thay đổi, cô ta cong môi cười: “Nói ra thì, vị hôn phu này của anh em đã gặp qua, tuy rằng có xinh đẹp một chút, nhưng nhân phẩm lại không ra làm sao.”

Ánh mắt Ôn Lệ Thâm bắn sang cô ta đầy sắc bén: “Em vốn không hiểu cô ấy, đừng đánh giá sai lệch.”

Ôn Đại cầm ống đựng bút bằng ngọc bích màu trắng, vừa nhẹ nhàng vuốt ve, vừa lên tiếng nói: “Vậy thì anh hiểu cô ấy bao nhiêu? Theo em được biết, hình như hai người qua lại chưa được một năm! Có phải anh bị vẻ ngoài của cô ấy mê hoặc không?”

Ôn Lệ Thâm cau mày: “Nếu em muốn tới dự hôn lễ của anh, anh hoan nghênh, nếu như em tới phỉ báng, hạ thấp người phụ nữ anh yêu, vậy mời em rời đi.”

Ôn Đại nghe thấy anh nói “người phụ nữ anh yêu”, trái tim cô ta vẫn thất lại: “Lệ Thâm, em không cản trở hạnh phúc của anh. Em chỉ mong anh nhận rõ con người cô ấy. Cô ấy là nghệ sĩ, đời tư của một nghệ sĩ hỗn loạn thế nào, anh hẳn là hiểu rõ hơn em. Trước đây anh từng nói rằng sẽ tuyệt đối không kết hôn và sinh con với phụ nữ trong công ty anh. Bây giò anh lại… “Cô ấy thì khác.” Giọng nói Ôn Lệ Thâm kiên định ngắt lời cô ta.

Ôn Đại lập tức sững sờ nhìn anh, cô khẽ cười một tiếng: “Xem ra bây giờ em có nói gì thì anh đều không nghe vào! Bởi vì trong lòng, trong mắt anh đều là cô ấy.”

Ôn Đại để ống bút bằng ngọc xuống, ngắng đầu nhìn người nam nhân tuần tú xuất sắc trên ghế ông chủ, lướt qua một tia si mê và không cam lòng không dễ phát hiện.

“Vậy anh nói với cô ấy chuyện quá khứ giữa anh và em chưa? Cô ấy có biết sự tồn tại của em không?”

Sắc mặt Ôn Lệ Thâm hơi đổi, nhưng không nói.

“Cũng đúng, chuyện quá khứ của chúng ta vẫn là đừng nhắc đến thì hơn. Dù sao chuyện anh em họ từng yêu đương, nói ra chỉ khiến người khác cười chê, đúng không?” Nói xong, Ôn Đại có chút không cam lòng phản bác một câu.

Ôn Lệ Thâm không muốn nghe nữa, anh đứng lên, nhìn Ôn Đại: “Nếu em chỉ đến để nói những lời này, hiện tại em có thể rời đi.”

Ôn Đại cắn môi, lúc cầm túi xách lên, cô ta có chút không cam lòng quay đầu lại: “Em cảm thấy anh nên cân nhắc việc kết hôn với cô ấy. Anh thích hợp với một người phụ nữ tốt hơn.”

“Đời này ngoài cô ấy, anh sẽ không lấy người phụ nữ khác.” Phía sau truyền đến giọng nói đầy khí phách của Ôn Lệ Thâm.

Trong mắt Ôn Đại thoáng qua vẻ phiền muộn: “Được, anh yên tâm, em sẽ không náo loạn hôn nhân của anh, em chỉ là khách mời của anh.”

Nhưng, nói xong câu này, Ôn Đại rất không cam lòng rời đi.

Ánh mắt Ôn Lệ Thâm ảm đạm mất vài giây, rồi bám điện thoại nội bộ: “Sau này, đừng để cho cô ấy lên gặp tôi nữa.”

“Vâng ạt! Tôi sẽ nói với quầy lễ tân.” Giọng Vương Duệ đáp lại.

Ôn Đại là bạn gái cũ của Ôn Lệ Thâm, đây là chuyện đã từng xảy ra, chỉ là sự việc đã xảy ra cách đây 4 năm cũng khá là kịch tính. Hai người đã hẹn hò được một năm, lúc Ôn Đại theo Ôn Lệ Thâm về gặp cha mẹ, hai người già nhà họ Ôn nghe tên cha cô ta, lập tức kinh ngạc vạn phần, hóa ra cha của Ôn Đại chính là anh họ đã li tán từ lâu của họ, thực ra họ có quan hệ huyết thống gần 3 đời, nhưng Ôn Đại luôn không chịu thừa nhận quan hệ giữa họ. Mối quan hệ huyết thống rất tản mát, nhạt nhòa, tính là quan hệ họ hàng xa. Ông nội của Ôn Đại và ông nội của Ôn Lệ Thâm là anh em họ, nhưng khi hơn hai mươi tuổi, công việc kinh doanh của gia tộc không giống nhau, mỗi người tự yên ổn gia đình, cũng mắt liên lạc từ lâu.

Mãi cho đến khi Ôn Đại xuất hiện, cô nói ra tên cha mình, hai anh em mới gặp lại nhau sau gần ba mươi năm. Có tầng quan hệ này, hai người già nhà họ Ôn

đương nhiên phản đối việc họ ở bên nhau. Cũng chính lúc đó Ôn Lệ Thâm chấm dứt tình cảm với Ôn Đại và đổi thân phận trở thành anh họ của cô.

Ôn Đại đau lòng rất lâu, cuối cùng dưới sự thúc ép của cha, cô đành phải từ bỏ sự yêu thích của mình với Ôn Lệ Thâm, trưởng bối hai nhà đều ngăn cản mối quan hệ này. Ôn Đại đau đớn đi chơi khắp thế giới, quên đi Ôn Lệ Thâm. Sau khi Ôn Đại rong chơi khắp thế giới trở về, cô mới rút kinh nghiệm xương máu, chia tay Ôn Lệ Thâm trong hòa bình.

Trong ba năm này, Ôn Lệ Thâm và cô ta không liên lạc lại với nhau, cho đến khi xuất hiện cảnh anh cầu hôn Tô Hi, cô ta nhìn thấy trong video, Ôn Lệ Thâm ngoan đạo quỳ một gối, cầu hôn một người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt cô ta, cô ta mới bị kích động.

Cô ta trở về nước, để nhìn cô gái mà Ôn Lệ Thâm muốn cưới, có lẽ trong lòng vẫn không cam lòng từ bỏ đoạn tình cảm năm đó. Trong lòng Ôn Đại tự nhiên không có thiện cảm với Tô Hi.

Lần trước còn thêm vụ giành giật túi xách, cô ta cảm thấy Ôn Lệ Thâm xứng đáng với một người tốt hơn, chứ không phải cô gái như Tô Hi.

Có thể Ôn Đại không nhận ra, dù cho cuối cùng, Ôn Lệ Thâm kết hôn với người phụ nữ nào thì cô ta đều không thích, bởi vì người phụ nữ đó không phải là cô ta, cô ta sẽ nảy sinh lòng oán hận.

Nhưng cô ta không phát hiện ra, cũng không thể nghĩ thông suốt điều này.

Ôn Lệ Thâm ngồi một mình trong phòng làm việc, lòng bàn tay to nhẹ xoa lông mày, anh nhìn thấy ống đựng bút bằng ngọc trắng đang đặt đó, anh vươn tay ấn điện thoại nội bộ: “Vào đây một lát.”

Vương Thụy bước vào: “Ôn tổng, ngài tìm tôi sao?”

Ôn Lệ Thâm đưa cho cậu ống đựng bút: “Tặng cho cậu, cậu mang đi mà dùng!”

Vương Thụy có chút ngạc nhiên nhìn anh: “Đây… đây không phải là ống bút mà Ôn tổng luôn dùng sao?”

“Hiện tại tôi không cần nữa, đổi ống đựng bút của cậu cho tôi.” Đôi mắt Ôn Lệ Thâm không chút cảm xúc, lãnh đạm khiến người khác không thể nhìn thấu.

“Vâng.” Vương Thụy không dám hỏi nhiều, nhưng cậu nghĩ, có phải có liên quan đến vị tiểu thư vừa vào tìm anh không?

Tô Hi và Đường Tư Vũ đang đi bộ trong một công viên ở trung tâm thành phố.

Chiếc váy cưới của Tô Hi đã chọn xong, đang ở nước ngoài, được hàng chục người làm thủ công. Đó là bản thảo chưa ra thành phẩm, nhưng để bắt kịp đám cưới của cô, chiếc váy cưới này đã được làm rồi.

Váy cưới của Đường Tư Vũ đã được giao cho Tưởng San, dì nhỏ của Hình Liệt Hàn, cô không cần lo lắng, cũng tin rằng chiếc váy cưới sẽ rất xuất sắc.

“Còn hai mươi ngày nữa, nhanh thật, nháy mắt đã gần đến rồi, tớ phải đếm ngược thời gian.” Cả khuôn mặt Tô Hi là biểu cảm mong mỏi.

“Cậu cứ yên tâm làm cô dâu hạnh phúc của cậu đi! Nhìn Ôn Lệ Thâm yêu cậu nhiều thế mà!” Đường Tư Vũ cười nói.

“Nói như Hình Liệt Hàn không yêu cậu vậy.” Tô Hi đánh trả, trêu chọc cô.

Hai chị em nở nụ cười như nhau, niềm hạnh phúc trong mắt họ cũng thật giống nhau.

“Chúng ta đều phải hạnh phúc.” Ánh mắt Đường Tư Vũ nhìn Tô Hi, nghiêm túc nói.

Tô Hi cũng không đùa nữa, cô nghiêm túc trả lời một câu: “Được, chúng ta sẽ hạnh phúc.”

Một tin tức lan truyền trong giới tài chính.

Công ty của Hình Nham một lần nữa đề xuất ý định sáp nhập với một công ty, mà công ty đó cũng đang xem xét trả lời.

Chuyện này truyền đến tai Mộ Phi khiến anh lo lắng.

Xem ra anh nên bắt đầu làm việc kia, không thể đợi thêm nữa. Hiện trong tay Hình Nham nắm giữ 80% cổ phần của công ty ông ta. Đây là thời điểm tốt nhất để mua lại, nếu công ty của ông ta liên kết với một công ty khác, thì sẽ tương đối rắc rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện