Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 393


trước sau

Chương 393: Tô Hi Ghen

Tô Hi ngồi một mình ở sô pha trong phòng khách, chọn lựa quà kỷ niệm của cô, cũng không có ý muốn tiếp Ôn Đại. Ôn Đại ôm tay cánh tay đứng ở trong phòng khách một lát, cũng cảm giác buồn bực và xấu hổ, cô ta nhìn thoáng qua Tô Hi rồi vẫn chọn rời đi.

Cô ta vừa đi, Tô Hi khẽ thở ra một hơi rồi cắn cắn môi, có chút hồi hận tối vì sao tối hôm qua lại tiết kiệm tiền cho Ôn Lệ Thâm chứ! Đáng lẽ cô phải bảo anh trực tiếp chuyển 1 tỷ đến tài khoản của cô mới đúng.

Ai bảo người yêu cũ của anh chạy tới chọc tức cô?

“Sao cô ta cũng họ Ôn nhỉ?” Tô Hi vừa nghĩ vậy bèn không khỏi có chút kinh ngạc.

Xem ra buổi chiều cô phải hỏi Ôn Lệ Thâm cho kĩ.

Trong văn phòng của Hình Nham, hôm nay, tất cả nhân viên đều có thể cảm giác được sự lo lắng và lửa giận của ông ta, dường như những ai từng vào văn phòng thì đều bị Hình Nham dọa cho sợ.

Buổi sáng khoảng 10 giờ, bóng dáng Mộ Phi tới đúng như dự định, anh ta muốn một đáp án.

Hình Nham nhìn thấy Mộ Phi đang rảo bước tới, tất cả sự bạo táo của ông ta đều biến thành một loại khẩn cầu, lấy lòng. Tối hôm qua ông ta cả đêm không ngủ, cũng không có khí phách hăng hái như: lúc trước, lúc này hoàn toàn biến thành một lão già yếu ớt.

“Ngài Mộ, ngài đến rồi, mời ngồi mời ngồi.”

Mộ Phi cười lạnh một tiếng: “Ông lấy lòng tôi cũng vô dụng, tôi chỉ cần một đáp án của ông, ông muốn công ty của ông, hay là muốn vào tù.”

Sắc mặt Hình Nham nháy mắt trở nên xanh mét, ông ta trừng mắt nhìn Mộ Phi nói: “Tôi có lỗi với Đường Y Y, tôi có thể bồi thường tốn thất cho cô ta, Mộ Phi cậu là cái thá gì? Cậu dựa vào cái gì mà tới uy hiếp tôi?”

“Đường Y Y là bạn gái của tôi, trước kia nhà tôi và Đường Hùng cũng có mối quan hệ, tôi cũng đủ để đại diện cho Đường Y Y đưa ra quyết định.”

“Cậu… Mộ Phi, cậu đừng ép người quá đáng.” Hình Nham tức giận, chỉ thẳng vào rồi nói.

“Là tôi ép ông, hay là ông đang tự chuốc lấy hậu quả, trong lòng ông hiểu rõ. Nếu như ông không muốn đưa công ty cho tôi, vậy được thôi, vậy buổi chiều chúng ta gặp ở toà án.” Mộ Phi cũng không định cho ông ta thêm nhiều lựa chọn nữa rồi.

“Chờ… Chờ một chút, Mộ Phi, chúng ta từ từ nói chuyện.” Hình Nham nhanh chóng tiền lên, ngăn đường đi của anh ta.

Ánh mắt Mộ Phi lóe lên sự giễu cọt: “Không có bắt cứ điều kiện gì có thể thảo luận, ông chỉ có hai lựa chọn trái ngược, đồng ý tôi thu mua công ty ông, hoặc là không đồng ý.”

Hai mắt Hình Nham tức giận đến mức phun ra lửa, Mộ Phi biết ông ta không có lựa chọn, người thông minh đều biết chọn, Hình Nham ông sao có thể ngồi tù chứ? Cho dù ông ta không có công ty, vậy thì ít ra ông ta vẫn tự do.

“Được! Tôi đồng ý đưa công ty cho cậu, nhưng cậu phải bảo đảm sẽ không khởi tố tôi.” Đáy mắt Hình Nham vẫn còn sự sợ hãi.

Đương nhiên ông ta sợ, sau khi Mộ Phi đòi công ty của ông ta xong thì lại lấy chuyện này ra khởi tố ông ta, như vậy thì ông ta xong đời rồi.

Mộ Phi nhếch môi cười: “Tôi chỉ cần công ty của ông là được.”

“Được, tốt nhất cậu nên nói được làm được, chúng ta phải ký một bản hợp đồng, cậu từ bỏ việc khởi tố tôi.”

“Tôi sẽ không kí.” Hiện tại Mộ Phi ở vào thế thượng phong tuyệt đối, đương nhiên anh ta sẽ không kí hợp đồng gây phiền phức cho anh ta.

sài — “Buổi chiều công ty tôi sẽ phái người tới đây bàn bạc với bên này của ông, quyết định việc thu mua công ty một cách sớm nhất.” Mộ Phi nói xong, trực tiếp rời đi.

Phía sau, Hình Nham tức giận hát hết một đống hồ sơ trên bàn xuống đất, ông ta tức đến phát điên rồi.

Lúc này, ông ta thật sự muốn tìm Đường Y Y rồi bóp chết cái đứa con gái đó, vậy mà cô ta lại làm cho công ty mà một tay ông ta tạo ra phải dâng cho người khác.

Ông ta là một người vô cùng có dã tâm, muốn ông ta phải từ bỏ thành tựu cả đời thì đây chắc chắn là muốn

nửa cái mạng của ông ta, cắt miếng thịt của ông ta.

Ánh mắt Hình Nham lóe lên chút hận thù, tất nhiên ông ta không cam lòng bị Mộ Phi đe dọa như vậy, ông ta cần phải làm gì đó.

Mộ Phi đến trước đoàn xe của mình, bình thường anh ta chỉ mang theo hai gã vệ sĩ đi ra ngoài, bây giờ đã tăng thành tám gã, anh ta biết trong khoảng thời gian này cần phải đề phòng Hình Nham.

Buổi chiều, Tô Hi đợi Ôn Lệ Thâm về nhà.

Lúc anh bước vào, Tô Hi cũng đã trang điểm xong, chỉ là biểu cảm nhìn cũng không vui vẻ như buồi sáng.

“Làm sao vậy?” Ôn Lệ Thâm vô cùng cần thận mà phát hiện ra cảm xúc của cô.

“Chúng ta sửa mật khẩu cửa thì thế nào?

Đổi thành sinh nhật của anh và em kết hợp lại nhé, em đã nghĩ kỹ rồi.” Tô Hi ngắng đầu hỏi anh.

Ôn Lệ Thâm sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại nhếch môi cười: “Được, nghe theo „ em.

“Còn nữa, xem nơi tổ chức hôn lễ xong, chúng ta đi dạo ở trung tâm mua sắm đi, em định tặng anh một món quà.” Tô Hi tiếp tục nói.

Tuy rằng Ôn Lệ Thâm rất cảm động vì cô chủ động như vậy, nhưng, vì sao anh lại có một linh cảm không tốt lắm nhỉ?

“Định tặng anh quà gì?” Anh tò mò hỏi thử một chút.

“Ống đựng bút.” Tô Hi nhướng mày trả lời.

Gương mặt khôi ngô của Ôn Lệ Thâm lập tức căng thẳng, anh nhìn chằm chằm Tô Hi, biểu cảm có chút khẩn trương, dò hỏi “Buổi sáng, có phải có người tới nhà không?”

Tô Hi gật đầu: “Bạn gái cũ của anh đã tới, cô ấy nói cho em, mật khẩu là sinh nhật của anh và cô ấy kết hợp lại, còn cả ống đựng bút trên bàn cũng là trước kia cô ấy tặng, còn cả cái biệt thự này cũng là cô ấy chọn cho anh…” Tô Hi nhếch môi đỏ mọng, rất là ghen tị.

Ôn Lệ Thâm không ngờ Ôn Đại sẽ trực tiếp tìm tới cửa, nhất định cô đã phải chịu thiệt thòi rồi!

“Hi Hi, tối hôm qua vốn dĩ anh đã định nói rõ chuyện này với em, nhưng em quá mệt.

“Em đã biết rõ rồi, cô ấy tên là Ôn Đại, chính là người phụ nữ lần trước tranh túi với em.”

“Cô ấy chính là người phụ nữ tranh túi với em sao?” Ôn Lệ Thâm cũng nhớ tới Ôn Đại nói đã gặp cô, hóa ra lại gặp gỡ trùng hợp như vậy.

Tô Hi đột nhiên ôm tới, vòng tay qua cổ anh, ngắng đầu tra hỏi: “Trước kia rốt cuộc anh thích cô ấy đến mức nào? Giống như thích em sao?”

Ôn Lệ Thâm tức khắc ôm chặt cô, tuyên bố nói: “Em là người phụ nữ mà anh yêu nhất.”

“Vì sao cô ấy cũng họ Ôn?” Tô Hi tò mò điểm này.

Ôn Lệ Thâm cũng không định giấu cô: “Cô ấy là em họ xa của anh.”

Tô Hi trực tiếp vô cùng kinh ngạc: “A? Cái gì cơ? Hai người có quan hệ huyết thống?”

Ôn Lệ Thâm thấy cô bị dọa thành như vậy, anh vội giải thích nói: “Vượt qua quan hệ huyết thống ba đời rồi, sau nửa năm bọn anh qua lại, lần đầu lúc anh đưa cô ấy về gặp cha mẹ thì biết chuyện này. Cho nên, bọn anh chỉ qua lại nửa năm rồi chia „ tay.

Lúc này trái tim Tô Hi mới được thả lỏng, nếu không cô thật sự khó tiếp nhận chuyện này. Nhưng càng làm cô khiếp sợ chính là, Ôn Đại thế nhưng lại có quan hệ họ hàng xa với nhà họ Ôn, như vậy không phải nghĩa là về sau họ hàng sẽ phải trói buộc với nhau sau?

“Cô ấy không sống ở trong nước, yên tâm đi! Về sau em sẽ không gặp cô ấy đâu.”

Ôn Lệ Thâm nhìn thấu suy nghĩ của cô, an ủi một tiếng.

Tô Hi gật đầu, nễể mặt là họ hàng nên cô cũng không so đo với Ôn Đại này. Hơn nữa, lúc buổi sáng cô cũng đã chọc tức cô ta bằng lời nói một phen, cũng coi như hòa nhau.

Lúc ra cửa liền sửa mật khẩu lại, đồng thời sau khi đi tham quan chỗ tổ chức hôn lễ xong, lúc buổi chiều, Tô Hi lại đến một nơi chuyên chọn lựa ống đựng bút, nhất định thay cho Ôn Lệ Thâm một cái ống đựng bút mới.

Ôn Lệ Thâm thuận theo cô, chỉ cần cô vui là được.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện