Tại Phòng Họp.
Phương Vũ Yên đang ngồi xem lại tài liệu một lần cuối, để một lát cô thuyết trình.
Mục đích nhằm thắng thầu trong việc lấy được vị trí cố vấn pháp lý của Tập đoàn Hoắc thị.
Ngay khi biết tổng tài Hoắc thị, Hoắc Hạo Nhiên là người mà cô đã từng gặp ở sân bay, rồi lại gặp ở nhà trẻ, Phương Vũ Yên kinh hãi, cô không ngờ anh lại là tổng giám đốc Hoắc thị, là người mà cô rất sợ.
Phương Vũ Yên ngồi không thôi mà tâm cũng run.
Thật sự hỏng bét hết rồi!
Trước đó cô nghĩ chỉ cần Phương Nhật con trai cô không gặp bất kỳ người nào có liên quan đến Hoắc gia, vậy thì sẽ không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra.
Nhưng bây giờ thì hay rồi.
Cái người đàn ông mà cô từng chạm trán kia là Hoắc Hạo Nhiên, cũng là tổng tài Hoắc thị, anh ta đã gặp Phương Ngật rồi, không chỉ vậy lại còn nhìn giống con trai cô.
Phương Vũ Yên nín thở, chăm chăm nhìn về phía cửa lớn của phòng họp, xem người đàn ông kia đã vào hay chưa? Lòng càng cầu nguyện rằng anh ta đừng nhận ra mình.
Đắn đo một lát, Phương Vũ Yên quyết định bỏ trốn.
Bây giờ chỉ có trốn đi, thì cô mới có thể yên ổn mà sống với Phương Nhật con trai cô hết đời.
Bằng không, nếu để nhà họ Hoắc biết được thân phận của thằng bé, nhà đó nhất định sẽ đêm con cô đi.
"Không, không đâu! Tôi nhất định sẽ không để các người mang con trai tôi đi đâu hết." Phương Vũ Yên kiên định nói trong đầu như vậy.
Thế nên, nhân lúc Hoắc Hạo Nhiên còn chưa đi vào, và vẫn chưa biết cô đang có mặt hiện diện tại công ty này, cô nhất định phải rời đi.
Lòng nghĩ sao thì hành động như vậy, Phương Vũ Yên bất giác vụt đứng lên, xách theo cặp tác của mình định đi.
Ai mà ngờ lại bị Vệ Sỹ Lâm kéo ngồi trở lại.
"Vũ Yên, em làm sao thế? Em định đi đâu?" Vệ Sỹ Lâm nhỏ giọng hỏi.
"Lâm ca, em có chút chuyện riêng, một câu bây giờ cũng không thể nào nói hết được." Phương Vũ Yên gấp đến nỗi muốn toát mồ hôi, mặc dù cô đang ngồi ở phòng họp có gắn máy điều hòa laoij tốt nhất.
"Vũ Yên, tới giờ thuyết trình rồi, em còn đi, anh phải làm sao? Ở lại đây cho anh, em là Phương Vũ Yên cơ mà.
Sợ cái gì chứ?" Vệ Sỹ Lâm can ngăn hết lời, nhưng Phương Vũ Yên vẫn muốn rời đi, cô đã quyết định rồi.
Cô giật tay anh ra, định đi nhưng vẫn là không kịp, cô còn chưa đi được bước nào thì cánh cửa lớn của phòng họp đã mở ra.
Từ bên ngoài, hai người đàn ông trẻ tuổi đi vào, một là tổng tài, một là thư ký.
Khí thế áp bách khiến mọi người trong phòng họp bỗng chốc yên lặng, cả đám người khi nãy còn nhao nhao ồn ào, hiện tại, ai cũng gần như nín thở để nhìn đến đại nhân vật lớn của tập đoàn, đến chủ trì cuộc họp.
Trần Sang lúc này đã vào trước, tới ghế lớn dành cho tổng giám đốc, kéo ra sẵn sàng đợi Hoắc Hạo Nhiên tới ngồi vào.
Phương Vũ Yên hiện tại đã không thể đi được nữa.
Trong lòng thầm nghĩ, nếu đã như vậy, phóng lao đành theo lao, chỉ cần cô tỏ ra không quá nổi trội, cứ làm như bình thường, có lẽ sẽ không ai chú ý, nếu thế sẽ không được hợp tác, mà đã không hợp tác, thì không cần đụng phải đụng mặt với tên tổng tài mặt lạnh kia.
Cô dần trấn tĩnh lại, giữ yên lặng quan sát tình hình, chờ thời, tùy cơ ứng biến.
Hoắc Hạo Nhiên ngồi ở ghế lớn, quan sát hết một lượt tất cả những người có mặt ở trong phòng họp.
Rất nhanh anh đã thấy được Phương Vũ Yên trong bộ đầm công sở màu lam.
Anh chỉ nhìn một lát, cũng không nói gì, liền ra hiệu cho Trần Sang bắt đầu cuộc họp.
Trần Sang gật đầu, theo lời Hoắc Hạo Nhiên triển khai cuộc họp..
"Các vị, hôm nay Tập đoàn công ty Hoắc thị chúng tôi mở ra cuộc họp này, mục đích chính là ứng tuyển một luật sư ưu tú nhất vào vị trí cố vấn pháp lý cho việc kinh doanh của tập đoàn chúng tôi.
Bây giờ xin mời từng luật sư đại diện cho mỗi công ty của mình lên trình bày diễn thuyết quan điểm cho tổng giám đốc Hoắc và mọi người ở đây cùng nghe."
Trần Sang vừa nói vừa mở một table lớn chiếu sáng lên màn hình lớn của phòng họp, "Mỗi ngườ đại diện sẽ có 10 phút để trình bày phần diễn thuyết của mình, các vị chuẩn bị hết rồi chứ?" Trần Sang nghiêm túc hỏi.
Mọi người bên tham gia đấu thầu đồng loạt gật đầu.
Bắt đầu từ chỗ Trần Sang đứng có tới 8,9 người từ các công ty luật khác tới tham gia, Phương Vũ Yên là người cuối cùng tham gia.
Rất nhanh tất cả những người kia lần lượt đã xong.
Hoắc Hạo Nhiên vẫn khoanh tay ngồi nghe từng người một, mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, làm cho tất cả những người kia thật sự không biết là phần trình bày của họ có tốt hay không? Mà Hoắc Hạo Nhiên vẫn bình thản xem, nghe, nhưng không cho lời nhận xét với bất kỳ người nào.
Đến lượt Phương Vũ Yên, mặc dù đã có chút bình tĩnh, nhưng cứ nghĩ đến việc đứng trước mặt Hoắc Hạo Nhiên, cô