Hoắc Hạo Nhiên rơi vào suy tư, nhưng lại không nói ra.
Chỉ lặng nhìn cậu nhóc trước mắt, trong đầu tràn ngập phức tạp.
"Chú gì ơi, không cần phiền chú đâu, mẹ cháu đi vệ sinh bên này, sẽ ra ngay." Phương Nhật thản nhiên đáp.
Nghe Phương Nhật nói vậy, cả Hoắc Hạo Nhiên và Trần Sang đều thở phào.
Nhưng Hoắc Hạo Nhiên vẫn là không an tâm, anh không biết vì lí do nào đó mà ngay cả bản thân anh cũng không biết, rằng chính mình không nỡ để cậu bé ở lại một mình.
Vậy nên anh quyết định ở lại cùng Phương Nhật, để đợi mẹ nhóc ra ngoài.
Phương Vũ Yên sau khi ở toilet nữ ra ngoài, đảo mắt xung quanh tìm con trai.
"Mami, con ở đây." Phương Nhật vẫy vẫy tay với mẹ nhóc.
Phương Vũ Yên nhìn theo tiếng gọi, chân mày khẽ cau lại khi nhìn thấy con trai mình đứng cùng với hai người đàn ông vô cùng lạ mặt.
"Nhật Nhật, lại đây với mẹ." Vừa gọi con, Phương Vũ Yên vừa nhanh chóng đi tới, trong lòng lo sợ dâng lên, cô và con trai vừa mới về nước ngày đầu tiên, còn chưa rõ tình hình trị an trong nước, con trai cô mà có bề gì, cô sống sao nổi.
Nhìn hai người đàn ông kia, cô nghĩ mà sợ, không chừng là bọn buôn người chuyên dụ dỗ trẻ em cũng nên.
Đưa tay ôm con trai vào lòng, Phương Vũ Yên nhanh chóng lùi lại phía sau tạo khoảng cách với Hoắc Hạo Nhiên và Trần Sang.
"Nhật Nhật, con có sao không? Sao lại tiếp xúc với người lạ." Phương Vũ Yên miệng nói với con trai, nhưng đôi mắt lại híp lại chứa đầy nguy hiểm phóng tới Hoắc Hạo Nhiên và Trần Sang.
Phương Nhật ôm mẹ nói: "Mami, con không sao."
Một bên Hoắc Hạo Nhiên nhìn thấy cử chỉ thái độ cũng như ánh mắt đầy cảnh giác của Phương Vũ Yên đối với hai người bọn họ, lại nghe Phương Nhật gọi cô là mẹ, nên rất nhanh liền hiểu cô gái vô cùng xinh đẹp kia đang nghĩ gì.
Trước mắt hai người họ, cô gái có mái tóc dài đen nhánh được cột gọn lên kiểu đuôi ngựa vô cùng trẻ trung, nhưng lại không kém phần nữ tính vì bộ váy màu hồng cánh sen ôm sát đường cong cơ thể, bên ngoài Phương Vũ Yên có khoác thêm một chiếc áo khoác dài qua gối.
Mặc dù vậy, bộ trang phục cô đang mặc, vẫn không làm cô già đi, mà chỉ làm tăng thêm độ chững chạc, quyến rũ, đầy tự tin sắc sảo.
Làn da trắng sứ càng thêm nổi bật đẹp đẽ.
Trong mắt Hoắc Hạo Nhiên và Trần Sang lúc này đều là dáng dấp xinh đẹp của Phương Vũ Yên.
"Hai người đứng sát con trai tôi làm gì?" Phiongw Vũ Yên lãnh đạm hỏi.
"Không đâu, không phải đâu." Trần Sang vội vàng tiến lên một bước, cúi đầu lịch sự một cái, "chỉ là hiểu lầm thôi."
Trần Sang quay qua Hoắc Hạo Nhiên sau đó lại nói tiếp với Phương Vũ Yên: "Sếp của tôi, anh ấy đụng phải con trai cô, tưởng nó bị lạc ba mẹ, nên mới gọi tôi đến tìm ba mẹ nó, vừa lúc thì cô tới.
Tất cả chỉ có vậy."
Vừa giải thích, Trần Sang vừa liếc trộm boss nhà anh, thấy mặt của Hoắc Hạo Nhiên lúc này muốn đen, trong lòng suýt xoa không ngừng, "tiêu rồi tiêu rồi, liệu boss có nổi đóa không đây chứ?" Trần Sang nghĩ trong đầu.
"Mami, hai chú ấy không phải người xấu đâu," Phương Nhật mở miệng nói, cậu nhóc chỉ tay vào Hoắc Hạo Nhiên rồi nói: "chú ấy đụng con, nhưng rất lịch sự, còn đỡ con, muốn giúp con tìm mẹ, đứng đợi cùng con nữa."
Phương Vũ Yên ôm con trai, nghe cậu nhóc xác nhận, hai người kia quả thật không nói dối, trái tim treo lên của cô mới đặt xuống nhẹ nhõm.
"Xin lỗi hai vị, tôi kích động quá." Phương Vũ Yên cúi đầu xin lỗi, thái độ nhanh chóng nhã nhặn khiến Hoắc Hạo Nhiên đầy bất ngờ.
Anh nhìn cô, phút chốc trong lòng dấy lên một loại cảm giác quen thuộc, nhưng không xác định được.
Cô gái này, anh chỉ mới gặp lần đầu tiên, nhưng co cảm giác rât quen, hình như đã gặp ở đâu đó, nhưng lại không thể nhớ.
Quen thuộc nhưng rõ ràng lại không quen, cảm giác này khiến Hoắc Hạo Nhiên có chút không thoải mái.
"Cảm ơn anh đã đỡ con trai tôi, và cùng nó đợi tôi....Xin phép đi trước." Phương Vũ Yên cảm ơn một lần nữa, cắt ngang suy nghĩ của Hoắc Hạo Nhiên.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên, bóng dáng hai mẹ con đã đi xa không ít.
Anh lúc này, chỉ nhìn được động tác vẫy vẫy từ cánh tay nhỏ của Phương Nhật tạm biệt anh và Trần Sang.
Sau khi mẹ con Phương Vũ Yên rời đi, Hoắc Hạo Nhiên và Trần Sang lái xe đến chỗ Kỷ Thiếu Tài.
Ngồi trên xe, Hoắc Hạo Nhiên lại suy nghĩ về Phương Vũ Yên và cậu nhóc Phương Nhật.
Hai mẹ con họ thật hoàn mĩ, chắc hẳn người đàn ông làm chồng làm cha của hai mẹ con họ