Sáng sớm hôm sau, Phương Vũ Yên lái xe đưa con trai đến gửi tại nhà Vệ Sỹ Lâm.
Vừa tới cổng, cha mẹ của anh và anh đã đứng chờ ở đó.
Thấy cô đi xuống, Vệ Sỹ Lâm đã tươi cười đi tới thân thiết ân cần.
"Vũ Yên, em tới rồi." Đoạn anh đưa tay định xách balo của Phương Nhật từ tay Phương Vũ Yên thì bất giác cậu bé nhanh hơn vội lấy balo của mình từ tay mẹ cậu đi vào trước: "Chú Lâm, để con tự mang cũng được."
Dứt lời, cậu nhóc đi theo cha mẹ Vệ Sỹ Lâm đi vào trong nhà.
một chút cũng không ngó ngàng đến Vệ Sỹ Lâm.
Bên ngoài lúc này chỉ còn Vệ Sỹ Lâm và Phương Vũ Yên.
Vệ Vỹ Lâm thoáng lúng túng vì hành động từ chối khi nãy của Phương Nhật.
Phương Vũ Yên khó xử, cười gượng, "Lâm ca, thằng bé tự lập quen rồi, anh đừng trách nó nhé."
"À, không có gì đâu, thằng bé còn nhỏ mà." Vệ Sỹ Lâm xua tay giải thích.
Thật ra anh không phải không biết, Phương Nhật không hề thích anh.
Cứ mỗi lần anh định làm thân với cậu bé, thì bằng một lý do nào đó mà anh không biết chắc, Phương Nhật đối với anh chính là chỉ có bài xích.
Mặc dù thái độ của cậu bé đối với anh là vô cùng lễ phép, nhưng anh có thể cảm thấy loại cư xử đó chỉ là miễn cưỡng khi có Phương Vũ Yên ở đó thôi.
Bản thân anh rất thích Phương Vũ Yên, hai người chính là đồng cảnh ngộ.
Anh là gà trống nuôi con, còn cô lại là mẹ đơn thân, anh nghĩ nếu như hai người có thể đến với nhau, sẽ bù đắp được cho cả hai đứa bé.
Bé Sóc của anh sẽ có mẹ, còn Phương Nhật sẽ có ba.
Vậy nên hôm nay nhân lúc Phương Vũ Yên mang con trai đến gửi ở nhà anh, anh phải tranh thủ làm thân với Phương Nhật để cậu bé thích mình, và còn một việc quan trọng nữa đó là hôm nay, anh sẽ thổ lộ tình cảm bấy lâu của anh cho cô biết.
Anh sẽ chính thức ngỏ lời cầu hôn với cô.
Phương Vũ Yên thấy Phương Nhật đi vào nhà cùng cha mẹ của Vệ Sỹ Lâm, cô cũng yên tâm phần nào, quay lại định nói lời tạm biệt với anh thì lại bắt gặp ánh mắt có chút không đúng lắm của anh.
Đôi mắt Vệ Sỹ Lâm tràn đầy tình ý, anh nhẹ giọng nói: Vũ Yên khoan đi đã, em cho anh 10 phút thời gian của em có được không? Anh có chuyện muốn nói với em."
Phương Vũ Yên có chút bối rối trong lòng, cô có linh cảm chuyện mà Vệ Sỹ Lâm sắp nói ra chắc hẳn rất tế nhị thì phải?
Cô bất giác lùi về sau một bước, tạo khoảng cách với anh rồi nói: "Lâm ca, là chuyện gì vậy, không thể đợi em đi công tác về rồi nói không được sao?"
Không được, anh sợ đến lúc đó sẽ muộn mất." Vệ Sỹ Lâm vô cùng khẩn trương, anh gấp gáp nói: " Vũ Yên à, kết hôn với anh được không? Anh rất muốn sống chung với em, muốn từ rất lâu rồi."
Phương Vũ Yên kinh hãi, kết hôn sao?
Chuyện này e là....
Cô không ngờ chuyện anh muốn nói với cô chính là loại chuyện hôn nhân đại sự.
Chuyện này làm sao có thể xảy ra, bởi vì cô bây giờ vốn không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương với bất kỳ ai cả, thứ cô muốn chính là có thể chuyên tâm chăm sóc con trai cô mà thôi.
Hiện tại nói cô kết hôn, là chuyện vô cùng khó...
Vệ Sỹ Lâm nhìn biểu cảm của Phương Vũ Yên, anh biết có lẽ sẽ khó có kết quả như anh nghĩ, nhưng mà anh vẫn muốn hy vọng, anh đi tới trước mặt cô, nắm lấy đôi vai hơi run của cô, nhẹ nhàng nói: "Vũ Yên, lấy anh đi, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em và Nhật Nhật, sẽ không để hai mẹ con em phải chịu khổ, anh hứa đó."
Bất giác bị Vệ Sỹ Lâm đụng vào người, Phương Vũ Yên giật mình vội đẩy anh ra, "Lâm ca, em chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn với ai cả, em chỉ muốn chuyên tâm làm việc và chăm sóc cho Nhật Nhật mà thôi."
"Vũ Yên, lời anh nói đều là thật lòng, anh thích em, cũng thích Nhật Nhật, anh không có nhiều tiền bạc như những người đàn ông thành đạt khác, nhưng anh có thể lo cho