Một khắc kia, không gian như chết lặng...
"Vũ Yên!!"
Hoắc Hạo Nhiên gào lên, anh dùng sức đạp tên đàn em của Tôn Kỳ bay mạnh vào bức tường một cái, thân thể tên kia như trái banh xì hơi rơi bịch xuống đất, phun ra một búng máu gục tại chỗ...
Tôn Kỳ bị hành động đập đầu tự vẫn của Phương Vũ Yên dọa sợ vẫn chưa thể bình tĩnh, hắn cứ vậy ngây ra nhìn...
Lần đầu tiên trong đời, hắn găp một cô gái ngoan cường như thế.
Hoắc Hạo Nhiên lao thẳng đến chỗ Phương Vũ Yên đang nằm, miệng không ngừng gọi tên cô, gọi đến tâm tan liệt phế.
"Phương Vũ Yên, em tỉnh lại cho anh, em không phải đã đồng ý cho anh ở bên em, ở bên Nhật Nhật con trai chúng ta sao? Vậy tại sao em lại nuốt lời, tại sao?"
"Em muốn về nhà thì anh đưa em về nhà, em muốn gì anh đều chiều em hết, chỉ cần em tỉnh lại thôi."
"Phương Vũ Yên, mở mắt ra nhìn anh đi, một lần thôi cũng được..Hức...hức..." Hoắc Hạo Nhiên bất giác bật khóc lên mà ngay cả bản thân anh cũng không biết là mình đã khóc.
Người con gái này khiến anh khổ sở tìm kiếm, dày vò bản thân cả bốn năm trời, gặp lại được cô lại bị cô xoay đến váng đầu chỉ vì có thể tìm được cơ hội ở bên cạnh cô...
"Phương Vũ Yên, em thật ác, em đồng ý rồi lại không thực hiện lời hứa như thế sao hả, Phương Vũ Yên, luật sư mà không chứng minh được lời nói bằng hành động thì chính là hèn lắm đó em biết chưa hả?" Hoắc Hạo Nhiên ôm cô gái của anh trong tay, mặc kệ cho bên ngoài đang diễn biến cái gì, nếu cô chết đi, vậy anh sống cũng cả còn ý nghĩa gì?
Còn có ý nghĩa gì?
Hoắc Hạo Nhiên một lần nữa lại ôm chặt cô gái của anh vào ngực mình, dường như anh nghĩ chỉ cần anh truyền hơi ấm qua một lát thôi, cô sẽ tỉnh lại...
Tôn Kỳ và tên đàn em còn lại đứng trơ mắt ra nhìn, dường như cả hai đang bị say vì mùi máu, không gian nơi này đúng là ngập mùi máu tanh...
Mãi lâu, tên đàn em mới khập khiễng đi tới chỗ Tôn Kỳ, hắn ta là tên cuối cùng chưa bị Hoắc Hạo Nhiên đánh gục, "Đại ca, chúng ta nên đi đi thôi...!nếu không e là..."
Nhưng mà e là cả hắn và Tôn Kỳ đều không thể thoát nữa...!truyện kiếm hiệp hay
Hoắc Hạo Nhiên lúc này đã không còn lý trí, anh bị mùi máu làm kích thích xoang mũi, lúc này anh chỉ muốn giết chết kẻ đã hại chết Phương Vũ Yên, anh đứng dậy từ từ tiến đến phía sau Tôn Kỳ và đàn em của hắn ta, cũng không biết từ lúc nào, một cây gậy gỗ đã lăm lăm trong tay Hoắc Hạo Nhiên.
"Bọn mày định đi đâu? Muốn đi thì đi xuống địa ngục hết đi." Hoắc Hạo Nhiên vừa gằn lên, vừa vung gậy quật thẳng tới, Tôn Kỳ và đàn em của hắn chỉ kịp né ra hai bên, tên đàn em hét lớn: "Đại ca, anh mau chạy đi, hắn ta nôỉ điên rồi."
Tôn Kỳ đương nhiên biết Hoắc Hạo Nhiên lúc nà đã không còn là Hoắc Hạo Nhiên như lúc đàm phán ban đầu nữa, bây giờ trước mặt hắn ta chính là một tên ác ma điên loạn, cuồng máu tanh, chỉ có một mục đích duy nhất đó là giết chết kẻ đã hại chết vợ hắn..
Tôn Kỳ lôi dao nhọn từ trong túi quần ra, thủ thế.
Hắn ta lúc này có muốn chạy có lẽ đã không kịp nữa, mà lại hắn cũng không thể hy sinh đàn em của chính mình để thoát thân.
Có lẽ hắn thật sự ngu ngốc, nếu như ban đầu hắn thương lượng cùng Hoắc Hạo Nhiên đòi anh một món tiền chuộc lớn, để hắn và đàn em của mình có một cuộc sống an nhàn sau này thì đúng hơn, nhưng hắn ta đã không làm vậy, hắn ta đã vì tư thù cá nhân của bản thân, hắn bất chấp cả tính mạng của đàn em đi theo mình...
Bây giờ đã không kịp, thật sự không còn kịp nữa...
Đối đầu với Hoắc Hạo Nhiên lúc này, một con người đã mất đi lý trí thì chỉ có một kết cục, hoặc là thảm hại hoặc là chết...
Lại một tiếng vù vù vang tới, gậy gỗ trong tay Hoắc Hạo Nhiên lại quật tới, Tôn Kỳ suýt trúng một đòn, toát mồ hôi lạnh, hắn kinh hãi khi nhìn thấy tên đàn em của mình đổ gục xuống ngay phía sau lưng...
Chỉ còn lại hắn, một mình hắn đối đầu với Hoắc Hạo Nhiên, hắn lúc này mới thật sự thấy sợ, lúc nãy Hoắc Hạo Nhiên dù không một tấc sắt trong tay mà vẫn có thể khiến từng tên đàn em của hắn gục hết, huống hồ lúc này...
Tôn Kỳ còn chưa kịp suy nghĩ đã nghe Hoắc Hạo Nhiên gằn lên: "Tôn Kỳ, mày nghe cho rõ đây, hôm nay tao tính đủ nợ với mày, cái chết của chị Tiệp Như, danh dự nhà Tư Đồ, ủy khuát của Tư Đồ Khanh và con trai anh ấy, cộng thêm tính mạng của Vũ Yên, mày có chết bao nhiêu lần cũng không trả đủ...mày nên xuống địa ngục để trả đi.."
Đi kèm với lời nói kia là gậy trong tay Hoắc Hạo Nhiên lại đánh tới...
Tôn Kỳ chỉ có thể đối đầu trực diện với Hoắc Hạo Nhiên, hắn ta cùng giằng co đánh nhau không cân sức với Hoắc Hạo Nhiên, vì hắn ta không bị thương nên đánh trả lại Hoắc Hạo Nhiên thật không ít, nhưng mà ai có thể thắng được một người điên, người ta nói, chọc người còn tỉnh chứ đừng chỉnh người đang điên, bằng không kết quả nhận lại sẽ chỉ là trái đắng.
Quả nhiên, rất nhanh Tôn Kỳ đã bị Hoắc Hạo Nhiên khống chế đè