Lam Thành một tuần sau.
Nhà họ Nghê.
Trong nhà trên dưới người hầu đều lo lắng hết sức vì Nghê Hương Diệp tiểu thư nhà họ đang nhốt mình trong phòng gần một tuần vẫn chưa chịu ra ngoài.
"Tiểu thư, cô ra ngoài ăn chút gì đi, nếu không phu nhân và lão gia sẽ trách chúng tôi." Gia nhân ở bên ngoài gọi Nghê Hương Diệp không ngừng.
Bên trong phòng, Nghê Hương Diệp tức giận không thôi.
Cứ nghĩ đến chuyện ngày hôm đó ở thành phố G là trong lòng lại tức tối không có chỗ nào trút, rốt cuộc người chịu trận vẫn là người hầu trong nhà.
Cô ta ở bên trong phòng hét ra ngoài: "Các người cút hết cho tôi, đừng có làm phiền, bằng không tôi nói cha tôi đuổi hết lũ các người ra khỏi Nghê gia.".
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
Đám người hầu bên ngoài thật sự chuồn đi thật, có ngu mới để cô tiểu thư xấu tính kia trút giận.
Quả đúng là như vậy, Nghê Hương Diệp kia đúng là không mấy được lòng người hầu trong nhà bởi cái tính tiểu thư của cô ta.
Nghê Hương Diệp không nghe thấy động tĩnh bên ngoài nữa lại càng điên hơn, đám người hầu kia vậy mà lại dám bỏ đi hết, cô ta trong phòng tức giận khua đồ đạc trên bàn xuống đất, thanh âm loảng xoảng của thủy tinh rơi xuống đất bể nát nghe đến chói tai.
"Phương Vũ Yên, con khốn quê mùa hèn mọn, lấy tư cách gì có được anh Hạo Nhiên chứa, lấy tư cách gì mà đòi làm đại thiếu phu nhân nhà họ Hoắc?"
Nghê Hương Diệp nghiến răng, cô ta cố lấy lại bình tĩnh, tuyệt không thể để mọi chuyện đi quá xa, nhất định phải cướp lại anh ấy.
Vừa nghĩ như vậy, Nghê Hương Diệp vội mở cửa phòng đi nhanh ra ngoài tìm cha cô ta.
Bên dưới sảnh lớn, Nghê lão gia và thư ký của ông ta cũng vừa từ công ty trở về.
Bộ dạng khá là mệt mỏi, chuyện là công ty Nghê thị đang gặp một chút vấn đề về tài chính, hai khu điền sản do Nghê gia đầu tư gần đây không thu lợi về được bao nhiêu ngược lại còn mắc một số nợ lớn.
Nhưng số tiền nợ kia, phần lớn lại là nợ tập đoàn Hoắc thị.
Nghê Chấn Đình, Nghê lão gia hiện tại chính là chủ tịch của Nghê thị, con trai Nghê Chân Tân dù đã nắm giữ chức tổng giám đốc, nhưng chưa đủ năng lực làm việc, con gái Nghê Hương Diệp lại không am hiểu chuyện kinh doanh, nên ông ta chỉ có thể một mình đương đầu gánh vác.
Mặc dù cũng có tiếng tăm trong giới thương trường, nhưng tiếc là đã qua mất tuổi trẻ anh tài, thành công quá muộn, tập đoàn Nghê thị của ông ta cũng không đứng vững được mấy năm đã rơi vào khủng khoảng nhất thời.
Không như Nghê thị, Hoắc thị do một tay đại thiếu gia Hoắc Hạo Nhiên tiếp quản, tuổi trẻ tài cao từ kinh nghiệm đến thực lực, Hoắc Hạo Nhiên thật sự khiến cho Nghê Chấn Đình phải mãn nhãn.
"Chủ tịch, chuyện khu điền sản?" Thư ký của Nghê Chấn Đình một bên đi cạnh nói: "Chúng ta có lẽ cần đến Hoắc thị một chuyến."
Nghê Chấn Đình nghe thư ký nói, ông ta đi đến sofa ngồi xuống mệt mỏi day trán, "Nếu có thể nhờ Hoắc thiếu giúp chúng ta thì tốt, chỉ là chúng ta rất khó có thể gặp được cậu ta."
Thư ký đứng bên cạnh khom lưng nói: "Chủ tịch, chuyện này không khó, không phải tiểu thư nhà chúng ta có chút quan hệ với cậu Hoắc Hạo Nhiên đó sao, chủ tịch nhờ tiểu thư mở lời với Hoắc thiếu thử xem."
Nghe ra chủ ý này cũng không tệ, Nghê Chấn Đình lúc này mới tiện miệng gọi một gia nhân tới, "Người đâu, mau gọi tiểu thư xuống đây gặp ta một lát."
Lời của Nghê Chấn Đình vừa dứt, người hầu kia cũng chưa kịp thông báo thì Nghê Hương Diệp đã vừa xuống tới.
Còn chưa thấy người đã thấy tiếng, nói thẳng ra thì Nghê Hương Diệp này cũng chỉ làm bộ dạng nhã nhặn trước mặt Hoắc Hạo Nhiên mà thôi, còn ở nhà thật không thể coi cái danh đại tiểu thư tôn quý danh môn khuê các của Nghê gia ở Lam Thành là thật.
"Cha, người mau đuổi hết đám người hầu kia đi, cả đám ăn không ngồi rồi, nhận lương chỉ để người ta bực mình." Nghê Hương Diệp bức bối nói.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nghê Chấn Đình nhìn thái độ của con gái lại nhìn đến người hầu đang