Thấm thoát đã ba tháng trôi qua.
Hôm nay, tập đoàn công ty Hoắc thị tổ chức buổi phát thưởng cho nhân viên giám đốc xuất sắc trong gần nửa năm qua.
Công việc của Phương Vũ Yên và Hoắc Hạo Nhiên hiện tại đã ổn định đi vào quỹ đạo.
Anh đi bàn hợp đồng luôn mang cô theo vì cô là cố vấn đặc biệt của anh, cả cái công ty có ai không biết cố vấn pháp lý là tổng tài phu nhân chứ, nhưng không một ai dám dị nghị bởi vì họ quá rõ thực lực của vị thiếu phu nhân này, chưa đầy mấy tháng đã cướp về cho Hoắc Thị cả chục mối làm ăn không hề nhỏ.
Thế nên phần lớn ở công ty đối với Phương Vũ Yên lúc này chỉ có tôn trọng, hâm mộ, chứ không có chút nào là đố kị.
Vụ việc mất tích của hai đứa bé nhà họ Hoắc sau đó được tìm thấy, cũng không ai nhắc đến nữa, vì sợ ảnh hưởng đến hai cậu nhóc.
Và xem như tên thủ phạm kia gặp may rồi đi.
Buổi phát thưởng nhanh chóng cũng kết thúc.
Hoắc Hạo Nhiên lái xe đưa Phương Vũ Yên về đến nhà riêng đã là hơn 7 giờ tối.
Cả anh và cô bận rộn cả ba tháng qua, hôm nay mới chính thức được thoải mái một chút.
"Vũ Yên, chúc mừng em dành được vị trí xuất sắc nhất." Hoắc Hạo Nhiên vừa lấy một chai vang đỏ, vừa rót vào ly đưa cho Phương Vũ Yên.
Cô cầm lấy ly rượu từ tay anh, có chút lo lắng: "Hạo Nhiên, dạ dày anh không tốt, với lại nếu uống nữa anh sẽ say, em lo..."
"Anh chỉ muốn chúc mừng cho vợ của anh, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn rồi." Hoắc Hạo Nhiên vừa tự rót cho mình một ly, rồi ngồi xuống bên cạnh Phương Vũ Yên.
Cười vui vẻ nói: "Vợ à, anh thật sự rất vui."
Phương Vũ Yên nghe Hoắc Hạo Nhiên nói, mỉm cười gật đầu đáp: "Em cũng rất vui." Cô nhìn anh, bất giác tay chọt nhẹ vào gò má của anh, thanh âm có chút trêu chọc, "Hoắc tổng à, em không nghĩ mình cũng có thể ôm cái đùi lớn nhất ở Lam Thành này."
Hoắc Hạo Nhiên đặt ly rượu lên bàn, bất ngờ kéo Phương Vũ Yên vào ngực, ngữ điệu đầy sủng nịch, "Nếu đã ôm được rồi, thì nhất định phải giữ lấy cho chắc, có biết không? Hửm?" Vừa nói anh vừa cưng chiều bẹo bẹo cái má trắng hồng của cô.
Phương Vũ Yên bị Hoắc Hạo Nhiên ôm đến cứng ngắc, không dám động đậy, "Nhiên, em biết rồi, em nhất định sẽ giữ chặt, lúc đó anh có muốn thoát cũng không thoát được.." Nói rồi cô thản nhiên hôn lên khóe môi anh một cái.
Mùi rượu phút chốc thoang thoảng bên mũi, lại cộng thêm sự ma sát của làn môi mềm, Hoắc Hạo Nhiên bỗng chốc có chút ngẩn người, mà bên dưới tự nhiên muốn chào cờ.
Vậy mà lại có phản ứng liền!
Cuối cùng thì...
Hoắc Hạo Nhiên kinh hỷ, rốt cuộc thì có lúc Phương Vũ Yên chủ động hôn anh rồi.
Phương Vũ Yên sau khi hôn Hoắc Hạo Nhiên một cái định đứng dậy muốn trốn, ai mà ngờ cô còn chưa kịp đứng lên đã bị Hoắc Hạo Nhiên kéo ngược trở lại, "Ai cho em chạy hả?"
Phương Vũ Yên bị kéo lại bất ngờ, cô hết hồn: "A...em không chạy, em chỉ muốn đi tắm!" Cô định giãy khỏi tay anh, ai biết Hoắc Hạo Nhiên lại bất ngờ đè cô xuống sofa, sau đó là từng nụ hôn nồng nhiệt đổ xuống.
Anh không hôn mạnh bạo, nhưng lại rất nồng nhiệt, không ôn nhu nhưng lại uyển chuyển nhịp nhàng khiến Phương Vũ Yên chỉ có thể thuận theo.
Anh từng bước từng buóc chiếm thế thượng phong, hôn cô đến cả người mềm nhũn, vô lực.
Một chút phản kháng cuối cùng cũng mất sạch.
Men rượu trong người cũng vì vậy mà không ngừng sôi trào, hai thân thể quấn quýt lấy nhau chìm đắm trong ham muốn.
Hoắc Hạo Nhiên vừa ngừng hôn, miệng thì thầm nhu tình, "Vũ Yên, anh...rất yêu em, rất...muốn em, vậy nên cho anh nhé!"
Phương Vũ Yên vừa bị anh rời môi, cô vội cướp lấy không khí để thở, cả người nóng bừng, thở gấp nói: "Nhiên à, em..em..quá khứ của em, lần đầu của em..."
Hoắc Hạo Nhiên vừa nghe liền nhanh chóng hiểu ra vấn đề, anh đưa ngón tay chặn miệng cô lại rồi nói: "Không quan trọng, anh không quan tâm quá khứ của em, anh chỉ yêu em ở hiện tại, cũng sẽ mãi mãi yêu em ở tương lai." Dứt lời anh lại tiếp tục hôn,từng nút áo trên người cô bị anh lần lượt tháo đi, làn môi mát lạnh của anh lại một lần rồi lại một lần rà soát hết vùng cổ xương quai xanh của cô.
Mỗi lần bị anh hôn rồi gặm cắn, mặt Phương Vũ Yên cũng vì vậy mà ửng hồng lên, xinh đẹp nhu mì, khiến người ta rất ưa thích.
Từng nơi trên thân thể được anh chạm qua đều giống như bị điện giật.
"Ưnm...Hạo Nhiên, A Nhiên à..." Phương Vũ Yên giọng run run nói: "Nhiên..
em muốn về phòng..."
Hoắc Hạo Nhiên ngừng giây lát, trong đôi đồng tử màu hổ phách lúc này lại lag tràn ngập ý loạn tình mê, anh thật sự hết nhịn được rồi, trước kia anh sợ cô ám ảnh, sợ cô áy náy vì không biết sự thật, nhừn lúc này tất cả đã không còn trở ngại gì nữa, vậy thì vì cái gì mà anh không dám tiến công vào thành nữa đây...
Bốn năm trước, cô vô tình trở thành nữ nhân của anh mà không hề biết, nhưng anh thì đã biết quá rõ rồi, vậy nên hiện tại anh cũng chẳng có gì do dự