Không khí trầm mặc đến nghẹt thở, từng khắc trôi qua không ai dám nói thêm nửa chữ, mọi chuyện đều phải đợi Hoắc Hạo Nhiên nguôi giận.
Chỉ là ngay sau đó, lời nói tiếp theo của anh lại khiến vợ chồng Hoắc lão gia không dám tiếp tục giữ tay con trai ông bà nữa.
Hoắc Hạo Nhiên khuôn mặt vô cảm lạnh lẽo nói: "Các người muốn tôi chết vì hận, hay muốn tôi không hận mà từ bỏ các người?"
"Hạo Nhiên à..." Hoắc phu nhân hoảng sợ, hai tay bà bất giác buông ra, ngồi sụp xuống ghế, Hoắc lão gia cũng không thể nào dám nắm tay con trai lại nữa, ngồi xuống cạnh vợ, tâm rối như tơ vò...chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
Hoắc Hạo Nhiên đứng đó, không nói gù, yên lặng chìm trong suy tư của chính bản thân, sau khi cha mẹ bỏ tay ra, trong ánh mắt lúc này của anh đã không còn là sự giận dữ nữa, mà thay vào đó là sự đau thương tận cùng.
Cảm giác xót xa, hối hận bao trùm lấy anh, anh hối hận vì không nói cho cô gái của anh sự thật sớm hơn.
Vũ Yên của anh lúc đó không có anh bên cạnh bảo vệ, biện hộ cho cô, không có ai biện minh, nên có lẽ cô đã thừa nhận mối quan hệ của cô và em trai anh rồi đi.
Vậy nên cô mới bị cha mẹ anh đuổi ra khỏi nhà, bị em trai và em dâu của anh nhục mạ, sỉ vả, con trai Nhật Nhật của anh cũng bị mắng nhiếc, cả hai bảo bối của anh, lúc đó đã trải qua thế nào chứ?
Em đúng là ngốc mà, tại sao không phản kháng, biện minh chứ? Đồ ngốc!
Hoắc Hạo Nhiên nghĩ đến đây, tim liền muốn nứt ra vì đau, vì hối hận, nếu như anh nói với gia đình sớm hơn, có phsir mọi chuyện đã trải sang một hướng khác rồi không?
Trái tim rất đau, rất khó chịu, sự ân hận lúc này của anh liệu có còn kịp? Nghĩ vậy bất giác hai hàng lệ nóng từ khóe mắt đẹp đổ ra, nhưng rất nhanh đã bị anh quệt đi, cảm giác bình tĩnh lại không ít.
Hoắc Hạo Nhiên ngồi xuống, cố gắng để không mắt đi kiểm soát lần nữa, nhìn cả nhà nói: "Có một chuyện mà từ lâu con đã giấu cả nhà, hôm nay cũng nên nói rồi."
Đoạn anh quay sang Nhan Tình, thanh âm đầy lãnh đạm, dường như đối với cô em dâu này, anh vẫn chưa hết tức giận: "Cô từ đâu mà biết bí mật kia? Là ai đã nói cho cô biết, vợ tôi lên giường cùng em trai tôi? Bằng chứng của cô đâu?"
Nhan Tình thoáng giật mình run sợ.
Vì sau cơn tức giận, Hoắc Hạo Nhiên cư nhiên lại nhắm đến mình đầu tiên, dù trong lòng rất sợ nhưng vẫn cố gắng đáp lời, lắp bắp: "Anh cả...thật ra chiều nay lúc em ở trung tâm thương mại về, em có....nhận được điện thoại từ Nghê Hương Diệp."
Nghê Hương Diệp?
Chỉ bằng ba chữ này mà thôi, Hoắc Hạo Nhiên đã hiểu rõ ngọn nguồn, tất cả lại là vì Nghê Hương Diệp, người phụ nữ khốn kiếp này vẫn chưa yên phận.
Được lắm, nếu đã tự tìm chết, vậy thì sẽ để cô ta sớm được chết.
Vợ chồng Hoắc lão gia khó hiểu, Nghê Hương Diệp kia thế nào mà cũng dính dáng vào?
Hoắc Thiên Thành ở bên nghe vợ nói, kinh ngạc: "Nhan Tình, em đi gặp cô ta làm gì, nhà chúng ta không cần có guao tình gì với cô ta, anh đã dặn em đừng dây vào người phụ nữ đó rồi mà."
Hoắc Hạo Nhiên cắt ngang, giọng anh cũng trầm ổn không ít, nhưng vẫn cực kỳ uy hiếp: "Cứ để thím ấy nói hết, tiếp đi, sau đó thì thế nào?"
"Nghê Hương Diệp nói với em là Phương Nhật là con trai của anh Thiên Thành, nói nhà chúng ta bị chị Vũ Yên lừa, còn nói nếu em không tin thì ba mặt một lời với chị Vũ Yên, lúc đó sẽ rõ, anh cả, em lúc đó đã hỏi chị Vũ Yên, chị ấy chính là thừa nhận.
Cho nên em..." Nhan Tình bình tĩnh kể lại, nhưng nói đến đây thì không nói được nữa...
"Hết rồi?" Hoắc Hạo Nhiên lại hỏi tiếp: "Vậy tại sao thím dám khẳng định Phương Nhật là con trai của Thiên Thành chồng thím, mà không nghĩ thằng bé là con trai của Hoắc Hạo Nhiên tôi?"
"Chuyện này..." Nhan Tình á khẩu, quả thật cô không hề có một bằng chứng nào chứng minh chuyện này, tất cả cũng chỉ nghe từ Nghê Hương Diệp và những suy đoán sau đó của mình.
Vợ chồng Hoắc lão gia ngớ ra, nhưng vẫn không biết bám víu vào đâu, vì hết chuyện này đến chuyện kia, ông bà đều chỉ nghe và thấy từ một phía là con dây Nhan Tình.
Hoắc Hạo Nhiên cười khổ nhìn cha mẹ, lại nhìn đến em trai, em dâu, nhàn nhạt hỏi: "Các người thà tin một người ngoài như Nghê Hương Diệp, chứ không chịu tin một cô con dâu ngoan hiền do Hoắc Hạo Nhiên tôi đón về? Các người thà để chính người ngoài khích bác ly gián, chứ không tin con trai và vợ nó?"
Hoắc Thiên Thành nhìn thái độ của Hoắc Hạo Nhiên, liền cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng, anh liền không do dự mà lên tiếng hỏi anh trai mình, "Anh chuyện này rốt cuộc là thế nào, tại sao Nhật Nhật lại là con trai của anh, rõ ràng chị Vũ Yên đã ngầm thừa nhận với mọi người.
Lúc đó em hỏi, nhưng chị ấy không hề nói một tiếng nào."
"Chú im đi." Hoắc Hạo Nhiên lạnh giọng, anh không