Bữa cơm này Diệp Như Hề ăn không ngon một chút nào, cố gắng chịu đựng tầm mắt người kia đang dừng trên người mình, sắp thiêu cháy cô đến nơi rồi.
Vậy mà Lục Tư Viễn lại không hề phát hiện ra, cuối cùng vẫn chỉ nhìn vào sắc mặt không tốt lắm của Diệp Như Hề rồi nói: “Tiểu Hề, em không thoải mái sao?”
Diệp Như Hề lập tức gật đầu, “Vâng, khả năng tối hôm qua không được nghỉ ngơi tốt.
”
Lục Tư Viễn lo lắng nói: “Có nặng lắm không? Vậy anh đưa em về nhà trước nhé.
”
Ăn cũng hòm hòm ròi, Diệp Như Hề đã sớm có suy nghĩ muốn rời đi, liền gật đầu, nói: “Được, em cũng muốn trở về.
”
Lục Tư Viễn thanh toán, mang theo Diệp Như Hề rời đi, chờ sau khi hoàn toàn thoát được tầm mắt người nào đó, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lục Tư Viễn lái xe, nói: “Có muốn đi bệnh viện khám thử xem thế nào không?”
Không, không cần, về nhà yên ổn
ngủ một giấc là không có việc gì.
”
Lục Tư Viễn không miễn cưỡng cô, cố gắng đưa cô về nhà nhanh một chút, nhưng xe chợt dừng lại.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Hình như, nổ lốp.
”
Diệp Như Hề giật mình.
“Tiểu Hề, trước tiên em cứ ngồi trên xe đi, anh đi xuống nhìn xem thế nào”
Dứt lời, Lục Tư Viễn xuống xe xem tình hình.
Lốp xe phía sau đã xẹp lép, mà trên
mặt đường còn sót lại vài chiếc đinh nhỏ, toàn bộ đều dựng lên.
Lục Tư Viễn thấy mấy chiếc đinh kia, trong lòng liền có dự cảm không tốt, anh vội vàng kêu: “Tiểu Hề đừng xuống….
”
Một tiếng ‘xe’ cuối cùng còn chưa có nói ra, vùng gáy đau xót, cả người anh đã ngã quỵ xuống.
Diệp Như Hề đợi hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì phía sau, liền tính toán xuống xem thử, mới vừa vừa xuống xe, một bóng người hiện lên, kẹp cổ cô chặt cứng, một chiếc khăn tay nặc mùi thuốc mê được đưa tới.
Đồng tử trong mắt cô co rụt lại, còn