“Tôi và các người cùng đi.
”
“Ông chủ!”
“Tìm không thấy người, thằng nhóc Tạ An kia đảm bảo sẽ bỏ nhà đi như cơm bữa cho xem.
”
“Ồng chủ, tôi đảm bảo sẽ tìm được người, anh trở lại trong xe trước đi.
”
Bước chân của Tạ Trì Thành tạm dừng một chút, khóe miệng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại bướng bỉnh cố chấp tới điên cuồng.
“Tôi đã tìm sai một lần rồi, lần này đây, tôi sẽ tự mình đi tìm cô ấy.
”
Mưa to che khuất bóng dáng anh, chỉ là bước chân anh càng thêm kiên định.
Nước mưa tuy rằng đã xóa đi dấu vết của
bọn bắt cóc, nhưng đồng thời cũng khiến bọn chúng bị lạc mấy phương hướng.
“Lão đại! Không được rồi, chúng ta thấy không rõ đường đi, chúng ta lạc đường rồi!”
“Không có tín hiệu, điện thoại cũng không gọi nổi, lão đại, chúng ta phải dừng lại.
”
“Muốn chúng ta bị vây chết ở chỗ này luôn hay sao!”
Diệp Như Hề sắp đi không nổi nữa, cô không ăn không uống không được nghỉ ngơi, thể lực đã tiêu hao quá mức, căn bản đi không nổi, cỏ biết rõ, đây là cơ hội cuối cùng , nếu tiếp tục đi nữa, liền cho dù có thể trốn thoát, cô cũng không đi xa được !
Cô đột nhiên dừng bước chân, nói: “Tôi, tôi muốn đi vệ sinh!”
Giữa trời mưa to như vậy, yêu cầu mà Diệp Như Hề đưa ra thật lỗi thời làm sao, nhất là khi đám người bọn họ đã loay hoay tại chỗ hai vòng vì lạc đường , tâm trạng đều đang không tốt.
Cô gần như cố gắng nói mềm nhẹ hết mức có thể với Trần Nhất Hổ còn lộ ra vẻ mặt vô cùng yếu đuối.
Nhưng Trần Nhất Hổ vốn dĩ đã không tin cô, hắn nói: “Thành thật chút, tiếp tục đi đi, đừng cho là tôi không biết cô đang suy nghĩ cái gì.
”
Diệp Như Hề biết sẽ bị từ chối, trong lúc cả đoàn người di chuyển cô cố ý đi chậm lạl một chút.
“Đừng, đừng có đẩy tôi, tôi không đi nhanh được, đi nhanh tôi không nín được.
”
Trước thì yêu cầu được đi vệ sinh, sau lại yêu cầu đi chậm lại, ấy vậy mà Trần Nhất Hổ cũng không hề tỏ ra khó chịu.
Dần dần, Diệp Như Hề cùng Trần Nhất Hổ đã tụt về phía cuối hàng, mấy tên đàn em đi phía trước để tìm