Khẩn cấp đưa người đi tới bệnh viện, bác sĩ đã sớm nhận được thông báo và chờ sẵn, Diệp Như Hề vừa tới bệnh viện thì đã được chữa trị ngay.
Tạ Trì Thành đứng bên ngoài, nước mưa nhỏ xuống theo tóc anh, cả người ướt đẫm, nhưng trông lại không hề chật vật chút nào, sự thù địch toát ra khiến người ta phải tránh xa 3 mét.
Tần Phong vẫn ở lại bắt người, Lâm Tử Ngang đang ngồi trong bệnh viện chạy đua với thời gian để thu thập dữ liệu, không có sự cản trở của sư phụ Tạ An, anh ấy lấy được tư liệu rất thuận lợi, hiện tại chỉ cần sửa sang lại là được.
Tuy nhiên, Lâm Tử Ngang rụt rụt cổ, nói: “Ông chủ, anh đi thay bộ quần áo trước đi chứ.
”
“Đưa tư liệu cho tôi.
”
Lâm Tử Ngang vội vàng sửa sang lại tư liệu rồi đưa qua.
Tạ Trì Thành xem qua từ câu từng chữ, cho dù đã biết được sự thật, nhưng khi nhìn thấy chứng cứ vô cùng xác thực như vậy, tâm trạng của anh trở nên bất ổn.
Lâm Tử Ngang tiếp tục nói: “Mặt khác.
Cái vị hôn thê kia của anh, hiện tại còn đang dỗ dành người bên phía lão phu nhân kia, có lẽ.
”
Tạ Trì Thành cười lạnh một tiếng, trong lòng thì bốc hỏa, người phụ nữ ngu xuẩn Diệp Như Mạn này xem anh như con khỉ mà chơi đùa, một tay che trời, che giấu suốt 6 năm, nhưng anh lại không cỏ phát hiện.
“Cậu ở lại nơi này, cô ấy tỉnh lại thì báo cho tôi.
”
“Ông chủ, anh muốn đi đâu?”
“Đám chuột nhảy nhót lung tung cần phải được dạy dỗ một chút.
”
Tạ Trì Thành thay