Diệp Như Hề nhìn nhìn chung quanh, không tìm ra bóng dáng Tạ An đâu cả, trong lòng cỏ chút nghi hoặc.
Chẳng lẽ…chuyện trước đó chỉ là mơ
sao?
Phải không, hẳn là mơ thôi, nếu không tại sao Tạ An lại gọi cô là mami được chứ?
Lục Tư Viễn không biết tâm trạng Diệp Như Hề đang phức tạp, anh vội vàng gọi bác sĩ tới kiểm tra qua một vòng, cuối cùng mới thấy an tâm.
“Tiểu Hề, em đã ngủ một ngày một đêm rồi, làm anh sợ muốn chết, may mắn là em không có việc gì, nếu không anh không thể nào tha thứ cho chính mình.
”
Diệp Như Hề nghe đến thời gian cô đã ngủ, đột nhiên lục tìm di động của mình.
Lục Tư Viễn nhìn là hiểu ngay, vội vàng đưa đến cho cô.
“Di động của em ở chỗ này, đã sạc xong
rồi.
”
Diệp Như Hề vội vàng gọi điện thoại về nhà, Nhạc Nhạc và chị Dương nhất định sẽ lo lắng lắm.
Quả nhiên, vừa kết nối cuộc gọi, liền nghe thấy tiếng Nhạc Nhạc khóc.
Trái tim Diệp Như Hề mềm nhũn, lập tức an ủi Nhạc Nhạc, đang định nói ra sự thật thì cô do dự một chút, vẫn lựa chọn bịa ra một cái cớ, nói đột ngột phải đi công tác một chuyến, phải mất mấy ngày nữa mới có thể trở về.
Nhân tiện dặn dò Nhạc Nhạc ở nhà phải ngoan ngoan nghe lời, mà Dương San cũng nghe được chuyện không đơn giản, nhưng cũng không có nhiều lời hỏi thêm gì, chỉ là nói chung chung nếu cô chịu đựng không nổi thì cứ quay về nhà.
Diệp Như Hề cảm động lắm, sau khi cúp điện thoại, cô đối diện với ánh mắt Lục Tư Viễn.
Trong đôi mắt kia chứa đầy lo lắng và tình cảm, Diệp Như Hề theo bản năng lập tức
tránh đi.
Trong lòng Lục Tư Viễn tê rần, nhưng cũng không nói thêm câu nào, lần này đây vẫn là Tạ Trì Thành dẫn người đem Tiểu Hề tìm trở về, tuy rằng không biết Tạ Trì Thành vì sao lại có ý tốt như vậy, nhưng đây đúng là sự đả kích rất lớn đối với anh.
Ngay cả người phụ nữ mình yêu mà còn không thể bảo vệ được, ám ảnh thất bại như vậy sẽ khắc sâu trong lòng anh.
Dưới tình thế cấp bách, Lục Tư Viễn muốn bắt chuyện.
“Tiểu Hề, em…”
Diệp Như Hề mơ hồ đoán được chuyện anh sắp nói nhất định không phải là chuyện mình muốn nghe, vội vàng nói: “Tư Viễn, em có chút mệt mỏi, em muốn nghỉ ngơi một lát.
”
Lục Tư Viễn bị chặn miệng, cuối cùng vẫn chỉ biết thở dài, dặn dò cô vài câu rồi rời đi.
“Chuyện bên phía cộng ty em cũng đừng gấp, lúc nào cảm thấy khỏe hẳn rồi hãy
nghĩ đến chuyện đi làm.
”
Sau khi anh rời đi rồi, Diệp Như Hề thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có chút đau đầu, phải làm như thế nào mới có thể khiến Lục Tư Viễn hiểu rõ, bọn họ thật sự không thể quay lại nữa đây.
Diệp Như Hề không có tiếp tục phiền não chuyện này, vẫn còn có chuyện quan trọng hơn mà cô chưa làm.
Cô gọi một cuộc điện thoại