“Vốn tưởng rằng bên phía nhà họ Tôn có thể kéo cô ngã ngựa, không nghĩ tới cô còn có năng lực cứu vớt trở lại, Diệp Như Hề, tôi không thể không bội phục cô, nhưng cô không nên cướp đi Lục Tư Viễn của tôi.”
Nụ cười của Đường Anna có vẻ dữ tợn, khuôn mặt cũng vặn vẹo.
“Nếu cô bị bệnh, thì dứt khoát bệnh lâu hơn một chút đi.”
Đường Anna tìm tới nước đá, trực tiếp xối thẳng lên chăn của Diệp Như Hề, trơ mắt nhìn sắc mặt khó khăn lắm mới đỡ hơn của cô, lại lần nữa đỏ ửng lên vì sốt.
Trong lúc hôn mê Diệp Như Hồ giãy giụa muốn đẩy chăn ra, lạnh đến mức cả người run rẩy.
Đường Anna dứt khoát tiến lên, trực tiếp đè chăn lại.
“Khó chịu sao? Vậy thì đúng rồi, ở bệnh viện mà nằm chết dí thêm ít ngày đi.”
Mắt thấy cũng vừa phải rồi, Đường Anna liền đi gọi y tá tới, nói dối là bản thân mình không cẩn thận để đổ nước lên chăn.
Mà Diệp Như Hề lại bị sốt cao hơn.
Khi Lục Tư Viễn xử lý xong mọi việc, vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, lại biết được Diệp Như Hề vừa được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Đường Anna khóc lóc nói: “Đều do em, là em không chăm sóc tốt cho Như Hề, Tư Viễn anh mắng em đi, đều do em sai, do em chăm sóc cô ấy mà quá mệt mỏi, không cẩn thận ngủ gà ngủ gật, nước bị đổ ra mà không có phát hiện, chờ tới khi phát hiện ra thì.”
Lục Tư Viễn vốn đang muốn trách cứ thì nhìn thấy Đường Anna rơi nước mắt đành phải đè nén lại.
“Không trách em, em đừng khóc nữa.”
“Tư Viễn, Tiểu Hề có thể đã xảy ra chuyện gì hay không, chúng ta nhanh thông báo cho người nhà cô ấy đi.”
Dù thế nào thì Đường Anna cũng không thể để Lục Tư Viễn tiếp tục ở lại bệnh viện, không chừng Diệp Như Hề tỉnh dậy sẽ thật sự bám lấy Lục Tư Viễn!
Lục Tư Viễn cũng biết tình hình lúc này rất nguy hiểm, anh phải thông báo cho người nhà, nhưng người nhà của Tiểu Hề…
Lục Tư Viễn do dự một chút, cho rằng Tiểu Hề cùng nhà họ Diệp chẳng khác nào không cỏ mối liên quan gì với nhau nữa.
Đường Anna thấy thế, tưởng anh không muốn, lập tức chủ động nói: “Em đi tìm điện thoại của cô ấy.
Em sẽ gọi cho người nhà của Tiểu Hề.”
Dứt lời, cũng không đợi Lục Tư Viễn nói gì thêm, liền trực tiếp đi gọi điện thoại.
Điện thoại của Diệp Như Hề không có cài mật khẩu, nhưng bên rất sạch sẽ, cho dù có muốn tìm điểm yếu cũng không tìm được.
Ngay cả danh bạ liên lạc cũng đều ít đến đáng thương, càng quan trọng hơn là, phía trên ghi chú đều là số điện thoại, không có tên của ai.
Đây là thói quen của Diệp Như Hề, cô sẽ
nhớ kỹ mỗi số đại diện cho từng người, cũng sẽ thường xuyên dọn dẹp thông tin, cho nên điện thoại của cô dù có bị nhặt được cũng sẽ không gây hậu quả nghiêm trọng.
Mà thói quen này đã được hình thành do năm đó cô phải trải