Diệp Như Hề nhìn tập tranh trên tay lần nữa, lần đầu tiên cô cảm thấy, mình thực sự đã làm chậm trễ Nhạc Nhạc.
Cô liều mình muốn cứu Nhạc Nhạc, liều mình làm việc chăm chỉ, nhưng ngoại trừ cái đó ra, cô dường như thường xuyên bỏ qua sự phát triển của Nhạc Nhạc cả về mặt đạo đức, trí thông minh lẫn về thể chất.
Chỉ là vì kiếm tiền chữa bệnh cho Nhạc Nhạc, mà đã tiêu hao hết năng lượng của Diệp Như Hề.
“Nhạc Nhạc mới chỉ có năm tuổi, bây giờ lại học chuyên nghiệp, có phải là quá sức hay không? Thân thể của con bé…”
Những lời phía sau, cô cũng không nói ra khỏi miệng, nhưng bầu không khí lại trầm xuống.
Tạ Trì Thành suy nghĩ một chút rồi nói: “Những loại thuốc trị liệu mới nhất có thề làm giảm bớt tình trạng của con bé, tâm trạng tốt cũng có thể thay đổi bệnh tình của con bé.
Nhạc Nhạc không thích hợp ờ trong bệnh viện lâu dài, việc này không có lợi cho bệnh tình của con bé đâu.”
“Chờ sau khi dùng thử thuốc mới, ổn định đôi chút, tôi sẽ đưa Nhạc Nhạc ra ngoài.”
Tạ Trì Thành lại không chút lưu tình nói: “Em làm gì có thời gian.”
Diệp Như Hề muốn phản bác, nhưng lại bị cắt ngang.
“Công việc ở công tuy đầu tư mạo hiểm Tư Nhữ đòi hỏi em phải cỏ sự tập trung cao độ.
Chỉ cần sơ suất một chút là dự án đầu tư có thể thất bại, lúc đó em bồi thường không nổi đâu.
Huống chi, sức khỏe của em cũng không thể chịu được.
Lần này em cỏ thể may mắn không có việc gì.
Lần tiếp theo, em có khả năng sẽ đột tử cũng chưa biết chừng.”
Không thể không nói, miệng lưỡi thâm độc của Tạ Trì Thành luôn có thể lập tức đánh trúng điểm chí mạng của Diệp Như Hề.
Cuối cùng, anh nói thẳng: “Đổi công việc đi.”
Diệp Như Hề ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đang đùa à?”
Vẻ mặt Tạ Trì Thành rất bình tĩnh, nhưng trong giọng điệu mang theo một tia châm chọc, anh nói: “Giữa công việc và Nhạc Nhạc, em chỉ có thể chọn một trong hai.”
Đừng tưởng rằng anh không biết, Lục Tư Viễn, chủ công ty đầu tư mạo hiểm kia là
bạn trai cũ của Diệp Như Hề, có vẻ như hiện tại anh ta vẫn chưa có ý định từ bỏ cô.
Sau khi trở về nước, còn sáng lập công ty đầu tư mạo hiểm Tư Nhữ, Tư Nhữ, Tư Nhữ, chẳng phải ý muốn nói là nhớ cô sao.
Tâm tư rõ ràng như thế khiến Tạ Trì Thành nổi lên một cỗ tức giận, đáy mắt thoáng qua một tia thù địch.
Tạ Trì Thành anh không