Tạ An là con trai của anh, không thể nghi ngờ, anh cũng không ngu ngốc đến mức không đi xét nghiệm để chứng minh chuyện này, nhưng anh thấy vết sẹo kia lại không phải chuyện giả.
Tối hôm qua người phụ nữ đó có vết sẹo y hệt với người cùng anh sáu năm trước, mà người phụ nữ tối hôm qua chắc chắn không phải là Diệp Như Mạn.
“Đem quần áo cởi ra.
”
Sắc mặt Diệp Như Mạn trắng
nhựt, “Trì Thành, anh, anh đang nói cái gì vậy?”
“Cởi, đừng để tôi nói lần thứ hai.
” “Trì Thành!”
Tần Hải cũng mang vẻ mặt xấu hổ, rất tự giác quay người đi.
Diệp Như Mạn nhìn sắc mặt Tạ Trì Thành , rất rõ ràng biết chính mình tránh không được nữa, liền chậm rãi cởi quần áo.
Chỉ thấy trên ngực cô ta có một vết sẹo cùng loại, nhìn qua quả thực giống nhau như đúc.
Tạ Trì Thành chau mày, chẳng lẽ là anh đã đoán sai? Trên thế giới còn có chuyện trùng hợp như vậy ư?
“Cô lại đây”
Diệp Như Mạn cả gan bò dậy, chậm rãi đến gần Tạ Trì Thành.
Anh trực tiếp duỗi tay đem Diệp Như Mạn ôm vào lòng.
Vẻ mặt Diệp Như Mạn lập tức vui vẻ, cho rằng cuối cùng anh cũng tình nguyện chạm vào mình, lập tức dâng đôi môi mình lên.
.
Không đúng! Không phải loại cảm giác này! Không phải là loại cảm giác khiến anh hận không thể ăn
sạch sẽ đem người phụ nữ kia xâm nhập vào xương tủy!
Diệp Như Mạn bị đầy mạnh một cái ngã sấp mặt xuống sàn.
“Cút đi.
”
Diệp Như Mạn nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đầy ủy khuất vội vàng mặc xong quần áo rồi rời đi.
Tần Hải chậm rãi xoay người, nhìn Tạ Trì Thành đang âm trầm không rõ cảm xúc, thật cẩn thận mờ miệng: “ông chủ, anh đang
hoài nghi cái gì sao?”
Cho dù có vết sẹo giống nhau, nhưng cái loại cảm giác kia lại không thể lừa người được.
Đến tột cùng là nhầm lẫn ở chỗ nào chứ?
Tạ Trì Thành