Tần Hải một lần nữa khởi động xe, nhưng không bao lâu, sắc mặt của anh ấy chợ thay đổi.
Diệp Như Hề chạy không được bao lâu, xác định phía sau không có người đuổi theo thì cô mới
dừng lại, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Cô không nghĩ tới Lục Tư Viễn lại bám riết không thanh như vậy, năm đó sau khi bị bỏ tù, trái tim cô với đoạn tình yêu này đã sớm lạnh như tro tàn rồi.
Chuyện cô không nói cho Lục Tư Viễn chính là, năm đó lúc cô còn ngồi trong tù giam, mẹ anh cũng đã từng đến thăm cô, còn nói những lời rất khó nghe, nhưng tồng kết lại là bảo cô rời xa Lục Tư Viễn.
Cho nên cô đã gửi cho anh tin
nhắn bảo chia tay kia.
Nhưng cho dù mẹ của Lục Tư Viễn không có tìm cô, cô cũng sẽ rời đi, bời vì cô không xứng với người đàn ông xuất sắc như anh, chỉ là lại phải dùng phương thức nhục nhã như vậy để quyết tâm rời đi.
Trong lúc Diệp Như Hề đang miên man suy nghĩ, một tiếng thắng xe chói tai vang lên, tiếng động rất lớn.
Diệp Như Hề ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy một chiếc Maybach màu đen trực tiếp lao vào trụ đá, toàn bộ xe bị lật nghiêng qua.
Mà con đường này lại rất ít có xe cộ lui tới!
Diệp Như Hề vội vàng chạy qua,
vừa gọi điện thoại cho cấp cứu, vừa chạy tới.
Phần đầu chiếc xe bị hủy hoại rất nghiêm trọng, cũng may cửa xe ở chỗ ghế lái có thể mở ra được.
Diệp Như Hề nhìn thoáng qua phía bên trong, bị hư hại nghiêm trọng, tài xế bị vùi mình trong túi khí phía trước, cô ra sức kéo người ra, thấy được một bóng người quen thuộc.
‘Thư ký Tần?!”
Diệp Như Hề bất chấp những chuyện khác, dùng sức của chín
trâu hai hổ đem Tần